Danh sách Blog của Tôi

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Các đồng chí thân mến,Thư của một bộ đội chết trận Biên giới 1979 gửi

Các đồng chí thân mến,Thư của một bộ đội chết trận Biên giới 1979 gửi

Thư của một bộ đội chết trận Biên giới 1979 gửi Chế Trung Hiếu, Chế Trung Quân và đồng bọn,

Các đồng chí thân mến,

Tôi dùng chữ "thân mến" này để nhớ lại ngày mà chúng ta cùng nhau hát bài "Vì nhân dân quên mình, vì nhân dân hy sinh" và "Ta vượt trên đỉnh núi cao Trường Sơn, đá mòn mà đôi dép không mòn"...

Những ngày ấy chúng ta đang còn trẻ, hăng hái lên đường "bảo vệ Tổ Quốc", và "đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào", cho dù thật tâm chúng ta chẳng ai muốn chết trẻ, Bác và Đảng buộc chúng ta nhập ngũ, nếu không thì bị cắt hộ khẩu, cha mẹ già của chúng ta bị liệt vào thành phần "phản động", bị cúp gạo luôn.

Tuy nhiên, sau khi mặc đồ bộ đội vào rồi, thì dần dần ta cũng quên đi cái đói cháy ruột, cái khổ kinh người, cái chết lởn vởn vì bom đan Mỹ. Chúng ta chỉ có một đường là tiến lên, hy vọng sau khi đuổi được Mỹ rồi, thì chúng ta về quê, sống bình an. Nếu mà lui thì cũng bị bắn chết!

Nhưng đồng chí họ Chế ơi! cái mộng tưởng ấy huyễn hoặc quá, vô lý quá. Sau khi đuổi được Mỹ đi rồi, thì không hiểu sao, cả Bộ Chính Trị mình, từ Chủ Tịch Nước, đến mấy đời Thủ Tướng lại cứ sang Mỹ xin tiền viện trợ là sao?

Mà sang Mỹ đâu có hãnh diện gì, cứ phải chui cửa hậu, vì sợ đồng bào mình ném đá!

Vào Bạch Cung hầu tiếp cái người mà chúng ta phải hy sinh tới hơn 1 triệu rưỡi đồng chí mới đuổi được họ cút, thì các dồng chí Thủ Trưởng của ta lại cứ phải cúi đầu năn nỉ?

Thế là sao, hở đồng chí? Nhục nhã quá, đồng chí ạ?

Rồi cả nước lại phải ăn mừng khi cái người mà ta đuổi khi xưa đó cho phép ta vào WTO, rồi vào Liên Hiệp Quốc! Nếu không có cái người Mỹ đó, thì giờ này, ta vẫn là tên du kích chả ra gì?

Vậy mạng của hơn 1 triệu rưỡi đồng chí của chúng ta bỏ đi để làm cái gì vậy?

Cho Bác cười dưới Diêm Đình ư? (thiệt ra, tôi cũng đã gặp Bác ở dưới đó rồi, nhưng không thể kể lại, vì ghê gớm lắm!

Tôi nghĩ Bác nói sạo, nên bị quỷ hành hạ lắm. Bác ngày xưa nói là :"Vua Hùng đã có công dựng nước, bác cháu ta phải cùng nhau giữ nước", vậy mà bây giờ đệ tử của Bác dâng nước cho kẻ địch mất rồi!

Điều tôi tức giận nhất là khi đẩy bọn tôi chiến đấu ở biên giới phía Bắc, các Bác cứ xúi đi "bảo vệ Tổ Quốc", để chết hơn 20 ngàn người!

Các đồng chí nữ thì bị hiếp tàn tệ. Có đồng chí bị banh càng ra, rồi để bọn Tầu phù nó nong củi vào! Bao nhiêu đồng chí bị chặt đầu, banh ruột.

VẬy mà bây giờ lại chính Thủ Tướng và bộ chính trị cúi đầu dâng cái đất mà chúng tôi chết ở trên đó cho giặc.

Chưa hết đâu, rồi còn dâng thêm 15 tỉnh nữa! Tức cha chả là tức! Các đồng chí hải quân bảo vệ hải đảo gì mà bây giờ Tầu nó đâm chết ngư phủ mình lại cứ tỉnh bơ, còn nhát đến nỗi gọi chúng là "tầu lạ"! "Lạ"cái con cặc gì?

Xin lỗi đồng chí tôi nóng quá, phải chửi thôi. Ai mà không biết chúng là tầu phù, mà lại gọi là "tầu lạ", "người lạ" Đúng là lũ bán nước! Phản quốc! Lũ hèn nhát! Lũ chó má! Tôi phải gọi chúng vậy đó, đồng chí Chế ạ.

Tôi đàng nào cũng chết rồi, có chửi nó cũng chẳng được gì! Cả 1 triệu rưỡi đồng chí đang ở dưới này cũng chửi nhoi. Thêm 20 ngàn đồng chí chết củng với tôi ở phía Bắc cũng đang chửi giữ lắm.

Họ chỉ mong cho Diêm Vương cho phép bò lên một ngày thôi, một ngày đến tận giường ngủ của các Lãnh Tụ hỏi tội! ! Lũ ác ôn, côn đồ, Cộng phỉ! Chẳng có tính người mà cứ sống nhăn răng..

Thôi, tức quá rồi, tôi ngưng đây, nếu không nể tình đồng chí, thì tôi cũng bóp dế đồng chí cho chết tươi! Mà thôi, đồng chí Chế ạ, viết bậy làm gì!

Chỉ được có mấy đô la một bài, trong khi lãnh tụ ăn một tô phở tới 40 đô! chơi gái cả trăm đô! Tiền ăn cướp của nhân dân đầy túi...chơi làm sao cho hết. Cứ khoanh vùng, đuổi nhà dân đi, rồi bán cho ngoại lấy tiền xài, thế là sướng!

Mẹ nó, tôi về diêm đình đây, lại kiện với Diêm Vương nữa cho ngày nào mà chúng tôi bò lên mặt đất, thì....

Trung Sĩ Thượng Liên Nguyễn Văn Bị Lừa.
Chết vào ngày kỷ niệm tháng Tám, năm 1979
tại Lạng Sơn.






 


Mấy tên trâu bò Chế trung Hiếu, Hiếu nghĩa Nhân, Bó Vú v.v... hãy lắng tai mà nghe tuổi trẻ ở Việt Nam đã tỉnh thức ngỏ lời "dạy dỗ" chúng mày như thế nào.
Chiếc mặt nạ dơ bẩn của bọn Việt cộng chúng mày đã bị toàn dân vạch ra rồi. Hãy tỉnh ngộ đi, đừng khoác lác nữa nghe chưa mấy thằng khốn kiếp...
SGM
----- Forwarded Message ---->
Sent: Sun, April 24, 2011 4:50:34 PM
Subject: [GoiDan] Tôi đã thức tỉnh

Mời xem Video Tôi đã thức tỉnh Lê Nguyễn Huy Trần
Nhân dân còn bị lừa bịp cho đến bao giờ?
(04/15/2011)
Tác giả : Châu Hiển Lý – Bộ đội tập kết 1954

Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức!
150 năm đã trôi qua, nhưng bài học này còn nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với 4 cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) – trong đó 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 35 năm xây dựng trong hòa bình với biết bao nhiêu lận đận, và hôm nay VN vẫn còn là một nước chậm tiến.
Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đã bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng còn lớn hơn vinh quang chiến thắng. Hòa bình và thống nhất đã chỉ phơi bày một miền Bắc xã hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt. "Tính hơn hẳn" của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một trò cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rõ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc.

Nhìn lại sau hơn nữa thế kỷ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra :
_ Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam?
_ Sau năm 1975, tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp?
_ Tại sao sau khi được "giải phóng" khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông?
_ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị?
Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì?
_ Tại sao đàn ông? của các nước tư bản Châu á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng?
_ Tại sao Liên Xô và các nước Ðông âu bị sụp đổ?
_ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn?
Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường, phải đi làm công cho các nước tư bản?
_ Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch?
Hỏi tức là trả lời, người VN đã bỏ phiếu bằng chân từ bỏ một xả hội phi nhân tính. Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của nhà nước cộng sản đều trở thành vô nghỉa.
Sự thực đã quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sai lầm. Nếu thế thì họ không còn tư cách gì để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách bình thường. Nhìn nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đòi hỏi một lòng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lãnh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đã được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đã nắm được.

Thế là sau cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn ba chục năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, Cộng Sản Hà Nội lại phải đi theo những gì trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ ba dòng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh hơn bốn triệu mạng người, đi lòng dòng gần nửa thế kỷ, Cộng Sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô hình tư bản để tồn tại.
Hiện tượng "Mửa ra rồi nuốt lại" này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo trung ương.
Cách mạng cộng sản đã đưa ra những lí tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đã thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào lòng người những ảo tưởng bền vững nhất. Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đã diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lý, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dã man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của Cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người.
Con người có thể sống trong nghèo nàn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ý nghĩ của mình. Không có gì đau khổ hơn là buộc phải im lăng, không có sự đàn áp nào dã man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của mình và "nhai lại" suy nghĩ của kẻ khác.
Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối, những kẻ mù chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo điều…
Công dân của nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hãi, luôn luôn lo lắng không biết mình có làm gì sai để khỏi phải chứng minh rằng mình không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội.
Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra những hình thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dã man nhất. Vì vậy công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều gì được phép làm, còn điều gì thì không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đã trở thành "phương hướng hành động" chung cho tất cả mọi người.
Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống…
Bác và đảng đã gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) thì chuyển sang làm tư bản đỏ, còn vô sản bình thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói.
Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia, bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang, vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian.
Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp "vô sản" âm thầm lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la.

Do vậy, lý thuyết CS dần dần mất đi tính quyến rủ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng. Tất cả điều đó đã làm cho các ÐCS trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công trình lớn được khánh thành do vay mượn quỹ tiền tệ Quốc Tế nhưng đạo đức xả hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vủ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ là muổi mòng giửa bầu trời rộng lớn nếu như lòng dân đã hết niềm tin vào chính quyền.
Học thuyết về xây dựng một xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lý tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân, không hơn không kém; đảng nói một đằng, làm một nẻo. Chẳng hạn đảng nói "xây dựng xã hội không có bóc lột" thì chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng bóc lột người ; đảng nói " một xã hội có nền dân chủ gấp triệu lần xã hội tư bản" thì chính xã hội ta đang mất dân chủ trầm trọng; đảng nói "đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất" nhưng thực tế thì đảng đầy rẫy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân.
Sở dĩ ÐCSVN còn cố giương cao ngọn cờ XHCN đã bị thiêu rụi ở tất cả các nước sản sinh ra nó vì chúng đang còn nhờ vào miếng võ độc “vô sản chuyên chính” là... còng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại !
Nhân dân đang hy vọng rằng Ðảng sớm tự ý thức về tội lổi tầy trời của mình. Ðảng sẻ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chấp vá một cách trơ trẻn.
Người dân chẳng còn một tí ti lòng tin vào bất cứ trò ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nhìn vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xã, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lý thị trường, kể cả các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi còi" mà kết luận: "Tất cả đều là lừa bịp!”
Do đó
XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ... đồ đểu ! vết nhơ muôn đời của nhân loại.

Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ :
"
Quay mặt phía nào cũng phải ghìm cơn mửa !
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi
!"
Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao? Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy?
Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt phải nhường chổ cho cái xấu? Một xã hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối thì dân tộc đó không thể có tương lai ! Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không tránh khỏi.
Châu Hiển Lý – Bộ đội tập kết 1954
Đảng viên CS đ ã giác ng
Nguyễn Hộ người có 55 tuổi đảng, Chủ Tịch Đoàn Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc Trung Ương, thủ lãnh của Nhóm Truyền Thống Kháng Chiến, viết trong tập hồi ký Quan Điểm Và Cuộc Sống: "Ngày 21/3/1990 tôi rời khỏi Saigòn cũng là ngày tôi rời khỏi Đảng CSVN. Tôi làm cách mạng đã 56 năm, gia đình tôi có 2 liệt sĩ, Nguyễn Văn Đào, anh ruột, Đại Tá QĐNDVN, hy sinh ngày 9/1/1966 tại Củ Chi, và vợ tôi Trần Thị Thiệt bị bắt và chết tại Tổng Nha Cảnh Sát Sài gòn vào tết Mậu Thân 1968 nhưng phải thú nhận rằng tôi đã chọn sai lý tưởng: Cộng Sản Chủ Nghĩa. Bởi vì suốt hơn 60 năm trên con đường cách mạng ấy nhân dân Việt Nam đã chịu hy sinh quá lớn lao nhưng cuối cùng chẳng được gì, đất nước vẫn nghèo nàn lạc hậu, nhân dân không có ấm no hạnh phúc, không có dân chủ tự do. Đó là điều sĩ nhục” (nguồn: Wikipedia)

Nguyễn Minh Cần, nguyên Phó Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội, nguyên Đại Sứ Cộng Sản Hà Nội tại Liên Sô, ghi lại tính tàn độc và lưu manh của Đảng Cộng Sản trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất 1953-1956: "Giết oan hàng trăm ngàn người, đầy ải hàng triệu người, làm cho đạo lý suy đồi luân thường đảo ngược. Tại cuộc mít tinh tối 29/10/1956, ông Võ Nguyên Giáp chỉ cho biết con số 12 nghìn cán bộ và đảng viên đã được trả tự do mà thôi! Con số đó đúng hay không, ai mà biết được! Tóm lại, những con số về người bị thiệt mạng trong CCRĐ vẫn chưa xác định được. Dù thế nào chăng nữa, với những con số ước tính đã cho thấy đây là một tội ác tày trời. Tội ác này chính là tội ác chống nhân loại" (Nguyễn Minh Cần, Đừng Quên Bài Học Cải Cách Ruộng Đất Nửa Thế Kỷ Trước)

Trung Tướng Trần Độ
, Cựu Phó Chủ Tịch Quốc Hội, viết: "Cuộc cách mạng ở Việt Nam đã đập tan và xoá bỏ được một chính quyền thực dân phong kiến, một xã hội nô lệ, mất nước, đói nghèo, nhục nhã. Nhưng lại xây dựng nên một xã hội nhiều bất công, nhiều tệ nạn, một chính quyền phản dân chủ, chuyên chế, một chế độ độc đảng và toàn trị, nhiều thói xấu giống như và tệ hơn là trong chế độ cũ…” (Nguồn: Trần Độ- Nhật Ký Rồng Rắn)

Hoàng Minh Chính gia nhập đảng từ năm 1939, Phó Viện Trưởng Trường Nguyễn Ái Quốc kiêm Viện Trưởng Viện Triết học Mác-Lênin trong một bài phát biểu đã than thở rằng “Người dân dưới chế độ cộng sản đã bị áp bức tệ hại hơn cả thời còn mồ ma thực dân đế quốc. Ngay cả thời kỳ nô lệ, người dân ai muốn ra báo cũng chỉ cần nộp một giấy xin phép và bản lưu chiểu. Điển hình là cụ Huỳnh Thúc Kháng bị thực dân Pháp xử 13 năm tù về tội chống Pháp và bị đầy ra Côn Đảo từ năm 1908 đến năm 1921 mới được trả tự do. Khi mãn hạn tù cụ được thả về Huế, tại đây, cụ đắc cử dân biểu năm 1926, rồi được cử làm Viện trưởng Viện Dân Biểu Trung Kỳ và đứng ra xuất bản tờ báo Tiếng Dân. Một người bị tù vì tội chống thực dân còn được thực dân cho ra báo trong khi đó một người từng nắm giữ chức Phó Chủ Tịch Quốc Hội của chế độ mà xin phép ra một tờ báo cũng không được". (nguồn: Wikipedia)

Trần Lâm sinh năm 1925 vào đảng năm 1947, Vụ phó Ủy Ban Kế Hoạch Nhà nước, thẩm phán Tòa Án Nhân Dân Tối Cao, đã viết trong bài “Những dòng suy nghĩ từ Đại hội đến Quốc hội” số tháng 9/2007: "Đảng thì luôn nói Quốc hội là của dân, do dân, vì dân. Người hiểu biết trong dân thì coi Quốc hội là bù nhìn. Đảng và Nhà nước tổ chức bầu cử, biết đây là kiểu dàn dựng, nhưng cứ làm".

Trần Quốc Thuận, Phó chủ nhiệm văn phòng Quốc Hội CSVN, trả lời phỏng vấn của báo Thanh Niên: “Cơ chế hiện nay tạo kẽ hở cho tham nhũng vơ vét tiền của của nhà nước... Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là tiền, dù số tiền bị mất lên đến hằng trăm tỷ, mà cái lớn nhất bị mất là đạo đức. Chúng ta hiện sống trong một xã hội mà chúng ta phải nói dối với nhau để sống. Nói dối hằng ngày trở thành thói quen, rồi thói quen đó lặp lại nhiều lần thành đạo đức mà cái đạo đức đó rất mất đạo đức”.

Nguyễn Khải, Đại Tá, Đại Biểu Quốc Hội, Phó Tổng Thư Ký Hội Nhà Văn CS:
- Người cộng sản nói dối lem lém, nói dối lì lợm, nói dối không hề biết xấu hổ và không hề run sợ. Người dân vì muốn sống còn cũng đành phải dối trá theo.

Nguyễn Văn Trấn, Chỉ Huy Trưởng Kiêm Bí Thư Quân Ủy Quân Khu 9 (1947), Chủ Nhiệm Văn Phòng Phó Thủ Tướng, Chủ Nhiệm Ủy Ban Kế Hoạch Thống Nhất Toàn Quốc (1962-1974): "Tội ác của chế độ này, từ 40 năm nay, thật nói không hết".

Nguyễn Văn An, cựu ủy viên Bộ Chính Trị Cộng Sản Việt Nam, trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương Ðảng và là chủ tịch Quốc Hội từ 2001 đến 2006, có lúc đã hy vọng lên làm Tổng Bí Thư, trong một bài phỏng vấn mới xuất hiện trên mạng lưới Tuần Việt Nam xuất bản trong nước đã nói “Đảng đã mắc phải lỗi hệ thống và đã sai lầm ngay từ nền tảng”. Ông giải thích: “Lỗi hệ thống là lỗi từ gốc đến ngọn, từ lý thuyết đến mô hình”.

Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh trong một lần nói chuyện tại Hội Các Nhà Văn đành phải hô hào cởi trói cho văn nghệ có nghĩa là Đảng coi giới văn nghệ sĩ như loài cầm thú.

Thủ Tướng Võ Văn Kiệt thì hô hào: “Đổi mới hay là chết”.

Và còn nhiều trăn trở của: Lê Hồng Hà Cục Trưởng Cục An Ninh Bộ Công An, Lê Liêm Cục Nội Chính, Nguyễn Trung Thành Cục Trưởng Cục Bảo Vệ Đảng, Nguyễn Văn Hiếu Ủy Viên Thường Trực Mặt Trận Tổ Quốc, Thiếu Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh Đại Sứ Hà Nội tại Trung Cộng, Đại Tá Bùi Tín, Đại Tá Phạm Quế Dương Viện Quân Sử Hà Nội, Trung Tá Trần Anh Kim người anh hùng chống cuộc xâm lăng từ phương Bắc năm 1979, Sứ Thần Dương Danh Dy, đại diện Hà Nội tại Trung Quốc, và các ông Hà Sĩ Phu, Bùi Minh Quốc, Trần Vàng Sao cùng những tuổi trẻ được sinh ra và trưởng thành trong chế độ như Luật Sư Lê Thị Công Nhân, Lê Công Định, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Tiến Trung, Phạm Thanh Nghiên, Phạm Hồng Sơn, Trần Huỳnh Duy Thức, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Mẹ Nấm, Người Buôn Gió
Nhìn lại nổi đắng cay nghiệt ngã của kẻ đã đi vào quỹ đạo của CS. Họ là “trí thức” chứ không phải là bần nông khố rách ít học. Họ đã được cộng sản Hà nội trả công khuyển mã của họ cái gì?

Linh Mục Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan trong những tạp chí “Đối Diện”, “Thức Tỉnh”.
Nguyễn Văn Trấn (đại gia chợ Đệm) [1], Dương Bạch Mai (đại địa chủ, “parler francais” như gió) Trần Văn Giàu (lý thuyết gia Cộng Sản, công lao qúa xá trời trong Nam). Những người nầy đã cúng dường tam bảo CS không biết bao nhiêu của cải, tim óc, sức lực của mình cho “cách mạng” trong thời Việt minh còn mặc quần xà lỏong chơi tầm vông vạt nhọn. Năm 1975, khi về Nam, ông “khai quốc công thần” Nguyễn Văn Trấn “được” bộ chính trị CS cho công an “hầu hạ” canh gác cửa 24/24 vì thấy thả hổ về rừng nguy hiểm quá… Mấy chục năm công lao mà CS chỉ cho người ta chức “Bật Mã Ôn” (giữ ngựa) thì lỡ người ta quậy thì sao?
Trần Văn Giàu thì đã bị thất sủng từ lâu lắm rồi.
Chủ Tịch Quốc Hội Dương Bạch Mai thì phổi bò và thẳng ruột ngựa Nam Kỳ nên được đảng cho đi chầu Lenin sớm để vừa tiện sổ sách vừa tiết kiệm ngân quỹ nhà nước. Nên biết Dương Bạch Mai chết trong lúc nghỉ giải lao trong một phiên họp quốc hội CS. Nhiều nguồn tin cho biết Dương Bạch Mai uống chén nước trà bị bỏ thuốc độc(?!) Cay hơn nữa là Dương Bạch Mai còn được chính ngay kẻ đã “trừ khử” mình đến dự tang lễ làm tuồng khóc thống thiết “kính chúc đồng chí chết mạnh giỏi!”.

Những tay “trí thức” của MTGPMN anh hùng làm được trò trống gì sau ngày 30 tháng 4 năm 1975? Nguyễn Hữu Thọ, “người” được “Bác” giao cho nhiệm vụ lãnh đạo mặt trợn và cũng là “người” đã đi đến cuối con đường… đã hoàn thành một cách xuất sắc nhiệm vụ mà dân tộc đã giao cho…” Ai có theo dõi tin tức, báo chí cũng biết thân phận của “người” này như thế nào trước khi đi chầu “bác” rồi.
Nguyễn Thị Định (người Giồng Trôm, Bến Tre) chưa hề biết sờ (hay bóp) cò súng đến một lần lấy hên mà lại được CS phong là “nữ tướng tóc dài,” “tư lịnh phó lực lương võ trang quân đội Giải phóng,” trong khi kẻ nhắc tuồng cho em Định là đồng chí Nguyễn Chí Thanh – một cánh tay dài của Hà nội. Sau ngày MTGPMN bị xóa sổ, em Định được làm cái giống gì (?) ở chức vụ “thứ truởng Bộ Thương Binh” và “chủ tịt hội liên hiệp phụ nữ?”.
Nguyễn Thị Bình (tên thật là Nguyễn Châu Sa sinh tại Sa đéc, đổi tên mới là Nguyễn Thị Bình vào năm 1962) “được” làm “phó chủ tịch nhà nước,” “phó trưởng Ban Đối Ngoại trung Ương Đảng.” Mấy cái "hàm" "phó" và "thứ" đó cũng chỉ lại là những cái chức ngồi chơi xơi nuớc cho đẹp mắt với bà con miền Nam, đâu có ý nghĩa gì trong chế độ lúc nào cũng duy trì các Nhiếp Chính Vương (còn gọi là bộ chính trị - nếu thu hẹp hơn thì có Duẩn, Thọ, sau nầy thì thêm Mười, Anh…), khi các Nhiếp Chính Vương nầy phát cân đai áo mão cho ai thì hãy coi như hồng ân từ Bác và đảng. Sống dưới thời buổi “độc lập tự do hạnh phúc” mà “than vãn” thì cũng được CS xem như đồng nghĩa với đang chán sống; có mà tiêu tùng sớm.
Giám đốc công ty đường thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm là Trương Như Tảng
Me xừ này phải chờ đến lúc CS thu hết miền Nam mới biết “đường” nào là đường trắng, đường nào là đường thẻ, may phước gài kịp “số de,” chứ chậm chân một chút nữa có thể bị tai nạn lưu thông chết hết cả nhà (như trường hợp kịch tác gia Lưu Quang Vũ và gia đình). Đề nghị “trí thức” phe ta nên đọc cuốn “memoir” (mémoire) của cái gọi là “tảng đường mía chết hụt này” để cho sáng mắt sáng lòng.

Thôi, phải cất công nói chi cho xa xôi, tấm gương sát bên mình là thầy (?) Châu Tâm Luân [2], bà (?) Ngô Bá Thành [3], ông Chu Phạm Ngọc Sơn, Trần Ngọc Liễng… bằng cấp treo đầy cả tường, nhìn phát chóng mặt… hay là các ông cố đạo Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín không lo phận sự rao giảng phúc âm của Chúa mà cứ lo nói xa nói gần để ru ngủ người mọi người dân miền Nam bỏ súng hướng về xã hội “thiên đường.” Nhưng ngay chính cá nhân của mình lại phải đợi được đối diện thật sự với “thiên đường” (?) mới “thức tỉnh” (!)

Phụ Chú:
[1] Nguyễn Văn Trấn đây là Bảy Trấn (chứ không phải là ông Nguyễn Văn Trấn hậu sinh nào đó mới “về thăm Việt Nam sau 32 năm” đâu!) Đây là Trấn “Camel (dân cậu miệt vườn, chỉ hút thuốc lá hiệu Camel) người chợ Đệm Long An, loại trí thức địa chủ, một đại thụ của Cộng Sản thời thập niên 30… Đại thụ nầy là tác gỉa cuốn sách “Viết Cho Mẹ Và Quốc Hội;”(để chửi xéo đảng CSVN). Hắn cùng cỡ tuổi với các tên trùm CS như Trần Văn Giàu, Dương Bạch Mai, Ung Văn Khiêm… đã bỏ lúa ruộng không ai thâu, nhà lầu không ai ở để đi theo Cộng Sản. Nguyễn Văn Trấn đã từng là chính ủy Khu 9 (miền Tây Nam bộ), chủ nhiệm báo “Le Peuple” đấu tranh công khai với thực dân thời Cộng Sản miền Nam như vịt mới ra ràng. Tập kết ra bắc (cùng lúc với Tô Ký, Đồng Văn Cống, Huỳnh Văn Nghệ...) Sau này Lê Duẩn không cho Nguyễn Văn Trấn được đến một cục xương còn dính chút thịt để gặm cho đỡ tủi! Về Nam sau năm 75, chả có chức vụ gì dù đã có 62 tuổi đảng (tính đến năm 1997), ôm nỗi uất ức cho tới ngày chết.

[2] Châu Tâm Luân người Việt gốc “xì dầu củ cải muối,” được đi du học Hoa Kỳ bằng học bổng quốc gia của VNCH, tốt nghiệp tiến sĩ Kinh Tế (Đại Học Illinois năm 1966), về Việt Nam cuối thập niên 60, dậy môn “Kinh Tế Nông Thôn” và “Quản Trị Nông Trại” tại Trung Tâm Quốc Gia Nông Nghiệp (TTQGNN) Sài Gòn (và cũng dậy môn Kinh Tế tại Đại Học Vạn Hạnh). Ông Châu Tâm Luân đã có lần giữ chức vụ “giám đốc” TTQGNN (gồm cả 3 trường Cao Đẳng Canh Nông, Cao Đẳng Thủy Lâm và Cao Đẳng Thú Y Sài Gòn) trong một thời gian ngắn (vào giai đọan mà các chính trị gia mới trổ mã dậy thì Hùynh Tấn MẫmLê Văn Nuôi sách động sinh viên, học sinh Sài gòn “xuống đường” biểu tình chống Mỹ và chống chính phủ VNCH mạnh mẽ nhất). Trong các lớp học Kinh Tế mà ông Luân dậy, ông công khai giảng cho sinh viên là “xã hội chủ nghĩa là con đường duy nhất (sic) để đưa Việt Nam đến vinh quang (Giỏi nhỉ! Tiến sĩ củ cải này chép y chang lại lời của việt gian HCM)” mà không hề thấy ông ta bị công an cảnh sát của chính phủ VNCH đến hỏi thăm (?) – Có lẽ ông ta “too visible!” lúc bấy giờ vì thường xuyên được truyền thông của Mỹ đến trường phóng vấn dài dài (đài CBS, NBC, ABC…) Vào những năm, những ngày cuối cùng của VNCH, xì thẩu Châu Tâm Luân đứng cùng danh sách với các nhân vật của “thành phần (lòng thòng ở chính giữa!) gọi là thứ 3,” rất ồn ào hô hào hòa giải hòa hợp dân tộc… Sau 30 tháng 4 năm 1975, con vẹt ngây thơ này không được CS dùng đến 1 ngày để quét lá đa (không phải đi “cải tạo” vì đã tốt nghiệp tiến sĩ tại Hoa kỳ là may lắm rồi). Sau đó ông Châu Tâm Luân trốn vượt biên đi định cư ở ngọai quốc (định cư ở Thụy sĩ?) Chứ Mỹ chắc chắn là họ không chấp nhận con két “thổ tả” này!)

[3] Bà (?) Ngô Bá Thành tên thật là Phạm Thị Thanh Vân (Ngô bá Thành là tên chồng của bà). Ông Ngô Bá Thành cũng là công chức của VNCH, dậy học trường Cao Đẳng Canh Nông Sài Gòn. Kể ra chính phủ VNCH dân chủ và dễ dãi thiệt, vẫn trả lương tháng đầy đủ, vẫn cho ông Ngô Bá Thành dậy học như chẳng hề có chuyện gì xẩy ra… Bà Thành tốt nghiệp tiến sĩ Luật tại Pháp và sau đó có học và làm việc trong một thời gian ngắn tại Đại Học Columbia (New York) Hoa Kỳ. Ở Sài Gòn, bà Ngô bá láp này tự phong cho mình là “chủ tịt” của “Phong trào phụ nữ đòi quyền sướng;” biểu tình, tuyệt thực chống chính phủ VNCH (và sự hiện diện của đồng minh ở Việt Nam) rất kịch liệt. Sau 30 tháng 4 năm 1975 được CS cho làm đại biểu Quốc Hội CS trong 3 khóa (6,7 và 8). Đến khóa 9 thì bị gạt ra. Bà chỉ tuyên bố sự tức giận của mình (bà cho là mình bị gian lận bầu cử? Xin nhờ bà một tí: Chế độ CS làm quái gì có bầu cử một cách dân chủ?) qua sự phỏng vấn của đài BBC chứ chả bao giờ dám biểu tình hay tuyệt thực gì cả? (nên biết, CS chỉ chờ bà này tuyệt thực là tụi nó “cúp” nước luôn thì có mà uống nước tè!)
Cháu ngoan bác hồ
Lê Diễn Đức
Kể về bản thân là chuyện nên kỵ. Nói về cái dở thì không sao, nhưng nói cái hay, dễ bị coi là khoe mẽ. Vì thế, tôi thỉnh cầu trước một sự châm chước.
Tôi có ý định lấy chính mình làm điểm xuất phát để bàn về một chuyện khác. Về những cay đắng của một con người. Như một ví dụ. Chẳng phải để dạy dỗ ai (làm gì dám cho mình ghê thế!). Cũng chẳng khoác cái áo “dân chủ, nhân quyền” gì ráo trọi. Càng không nhân danh trí thức. Đơn giản chỉ là những nghĩ suy. Một kinh nghiệm.
Khi mới ở tuổi lên mười, tôi đã đạt danh hiệu “Cháu ngoan bác hồ”. Năm 1967 tôi được Hồ Chí Minh trao phần thưởng cho kết quả học tập xuất sắc với tất cả 14 môn học đạt điểm cao nhất. Đó là một cuốn sổ tay kích thước khoảng 20 x 15cm, giấy trắng tinh, bìa cứng láng bóng, màu xanh dương, có in hình Hồ Chí Minh chụp thẳng và dòng chữ phía dưới “Giải thưởng của Hồ Chủ Tịch”. Với tôi, gia đình, trường học và chính quyền địa phương, giải thưởng này là một vinh dự, vì không phải tỉnh, thành phố nào cũng có thưởng, và nếu có thì chỉ có một hoặc hai người. Buổi trao giải thưởng được tổ chức hào hứng trên sân kho của hợp tác xã, dưới ánh trăng (vì lúc bấy giờ máy bay Mỹ đánh phá miền Bắc dữ dội, học sinh đi sơ tán ở thôn quê, ban đêm không dám nổi lửa, thắp đèn). Bà con làng xóm tụ hội rất đông. Ba tôi cảm động đến phát khóc. Tôi nâng niu cuốn sổ tay đến mức không dám xài, lâu lâu lấy ra ngắm nghía ! Tuy nhiên cũng chưa tức cười thảm hại bằng thằng bạn.
Năm 1968, Bí thư thứ nhất Lê Duẩn thăm trường, tặng cho mỗi đứa được cử đi gặp một cục kẹo Hải Châu (thứ cao cấp, hiếm hoi, xa xỉ với lũ học sinh nghèo trong những ngày chiến tranh). Thằng bạn thèm rỏ dãi nhưng trân trọng quá, không dám ăn, để dành làm kỷ niệm. Trời nóng, chỉ vài hôm, cục kẹo chảy nhão nhoẹt dính bê bết với giấy bọc, phải vứt đi. Hắn đi Đông Đức, về nước giảng dạy ở Bách khoa Hà Nội, cho đến giờ. Tôi tin chắc hắn không quên chuyện này!
Tôi sang Ba Lan năm 1969. Cả đoàn du học sinh chúng tôi phải vào nằm viện để bác sĩ khám, tẩy giun sán trước khi được sống chung với người ta tại Trung tâm học tiếng Ba Lan dành cho người nước ngoài. Trong bệnh viện, được báo tin Hồ Chí Minh từ trần, chúng tôi khóc thảm thiết ! Mấy cô y tá Ba Lan ngơ ngác, lúng túng chẳng biết chuyện gì xảy ra !
Chúng tôi đã yêu Đảng, yêu Bác Hồ đến thế ! Đã một thời ngây thơ, ngây ngô như thế !
Đến năm 1994, Kim Nhật Thành chết, xem TV thấy dân Bắc Triều Tiên đứng đông nghẹt hai bên đường ôm nhau gào khóc. Lúc này thì tôi đã bật cười ! Cười cả chính mình ! Tôi cũng đã y chang vậy ngày nào, bị ngu hoá, bị lừa gạt mà không biết.
Phải thừa nhận các chế độ cộng sản đạt mức siêu đẳng về chuyện nuôi trồng con người theo ý đồ của mình.

Họ đã nói những gì?
Buddha
Three things cannot be long hidden: the sun, the moon, and the truth.
Ba điều không thể che dấu được lâu, đó là: mặt trời, mặt trăng và sự-thật.

President Abraham Lincoln
You can fool some of the people all the time, and all of the people some of the time, but
you cannot fool all of the people all the time.

Anh có thể lừa dối một số người trong mọi lúc, và lừa dối mọi người trong vài lúc, nhưng
anh không thể mãi lừa dối tất cả mọi người.


German Chancellor Angela Merkel
The communists make the people deceitful.
Cộng Sản đã làm cho người dân trở thành gian dối.

Secretary General Milovan Djilas
At 20, if you are not a communist, you are heartless.
At 40, if you don’t abandon communism, you are brainless.
20 tuổi mà không theo Cộng Sản, là không có trái tim.
40 tuổi mà không từ bỏ Cộng Sản, là không có cái đầu.

Russia President Vladimir Putin
He who believes the communists has no brain. He who follows the communists has no heart.
Ai tin Cộng Sản, là không có cái đầu. Ai làm theo lời của Cộng Sản, là không có trái tim.

Russia President Boris Yeltsin
You can build a throne with bayonets, but you can't sit on it for long.
Let's not talk about Communism. Communism was just an idea, just pie in the sky.
Communists are incurable, they must be eradicated.

Anh có thể xây ngai vàng bằng lưỡi lê, nhưng anh không thể ngồi lâu trên đó.
Đừng nói về chủ nghĩa CS. CNCS chỉ là một ý kiến, chỉ là cái bánh trên không trung
.
Cộng Sản không thể nào sửa chửa, mà cần phải đào thải chúng nó.


Soviet Secretary General Mikhail Gorbachev
I have devoted half of my life for communism.
Today, I am sad to say that The Communist Party only spreads propaganda and deceives.
Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản.
Hôm nay tôi đau buồn mà nói rằng Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá
.

General Sheridan
The only good communist is a dead communist.
Người Cộng Sản tốt duy nhất là người Cộng Sản chết.

General William C. Westmoreland
On behalf of the United States Armed Forces, I would like to apologize to the veterans of the South Vietnamese Armed Forces for abandoning you guys.
Thay mặt cho quân đội Hoa Kỳ, tôi xin lỗi các cựu quân nhân của Quân Lực Miền Nam Việt Nam vì chúng tôi đã bỏ rơi các bạn.

President Ronald Reagan
How do you tell a communist? - Well, it's someone who reads Marx and Lenin.
And how do you tell an anti-Communist? - It's someone who understands Marx and Lenin.
Làm sao biết ai là CS? - Đó là người đọc về Marx và Lenin.
Làm sao biết ai chống cộng? - Đó là người hiểu về Marx và Lenin
.

Russian writer Alexandre Soljenitsym
When a Communist lies to you, stand up and tell him that he is lying. If you don’t dare to say that he lies, walk away. If you don’t dare to walk away, do not recite the lie that you heard to anybody.
Khi thằng Cộng Sản nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo. Nếu không can đảm nói nó nói láo, ta phải bỏ đi. Nếu không can đảm bỏ đi, ta sẽ không nói lại những lời nó nói láo với người khác.


Dalai Lama
The Communists are
wild
weeds that sprawl on the devastation of war.
The Communists are
venomous
insects that breed on the garbage.
Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng đôc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi của cuộc đời
.

President Nguyen Van Thieu
Don’t listen to the communists, but take a good look at what they have done.
Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, nhưng hãy nhìn kỹ những gì Cộng Sản làm.

Vice President Nguyen Cao Ky
- The anti-Communists are absurd and childish.
* Nguyen Cao Ky has eaten Communists’ shit. It stinks when he opens his filthy mouth.
- Những kẽ chống cộng là phi lý và ấu trĩ.
* Nguyễn Cao Kỳ đã xơi vàng dẽo của Việt Cộng. Nó há mồm za quá hôi thối.

Prime Minister Tran Thien Khiem
-Whether they are communist or not, they are still nationalist and patriotic.
Isn’t it wrongful to condemn them now?
- The VN Communists are setting up a Party meeting and a referendum to change the regime.
The people should submit the petitions to the VN Communist Party.
* Tran Thien Khiem has eaten Communists’ shit. As he opens his
filthy
mouth, it stinks.
-
Dù Cộng Sản hay không Cộng Sản thì họ cũng có tinh thần dân tộc yêu nước.
Kết án bây giờ hẵn có sự sai lầm chăng?
- CS VN đang tổ chức họp đảng và lấy từng ý kiến của người dân để thay đổi chế độ
Người dân cứ việc đưa ý kiến cho đảng cộng sản VN.
* Trần Thiện Khiêm đã táp kít của cộng phỉ. Nó mở miệng ra quá hôi thúi.

Priest Nguyen Van Ly
If changes create chaos then leave it alone for the Communist to rule.
* Nguyen Van Ly devoured VC’s stool. His mouth is full of the night soil.
Nếu thay đổi, mà mất ổn định, thì thà là để yên cho đảng cộng sản lãnh đạo.
* Nguyễn Văn Lý đã ngốn kít của Việt cộng. Miệng của nó chứa đầy phân bắc.


Mao statue was openly smashed in Longlou, Hainan. The stubborn bullheaded Vietnamese Communists should open their eyes and bury the bandit Ho’s embalmed corpse.
Tượng đá của Mao Trạch Đông ở Hải Nam đã bị đập bỏ. Bọn Việt Cộng đầu bò ngoan cố hãy mở mắt và chôn xác ướp của tên cộng phỉ Hồ chí Minh
.

Sweden was fed up with the disgusting, cunning, evil Vietnam Communist Party.
They close the Embassy in Ha Noi because of the “political tight budget”
Other governments will too. Eventually, they come to.
Tell me who your friends are, I will tell who you are.
Sweden now opens a new Embassy in Kampuchea. A better friend!
Thụy Điển đã chán ngấy đảng Cộng Sản Việt Nam ghê tởm, quỉ quyệt và tàn ác.
Họ đóng cửa Sứ Quán ở Hà Nội vì lý do “thiếu ngân sách chính trị”
Chính phủ khác cũng sẽ đóng theo. Có lúc, họ giác ngộ.
Cho tôi biết
bạn của anh là ai, tôi sẽ nói anh
là người như thế nào.
Thụy Điển vừa mở Sứ Quán mới ở Kampuchea. Một người bạn tốt hơn!


Ho Chi Minh licked the heels of Marx, Lenin and Mao.
Ho Chi Minh was merely a dog loyal to the Soviet and China.
Ho Chi Minh is a cursed devil.
Hồ Chí Minh liếm gót giầy của Marx, Lenin và Mao.
Hồ Chí Minh chỉ là con chó trung thành với
Nga & Hoa.
Hồ Chí Minh là con quỷ bị nguyền rủa.


George Owell
All men are enemies. All animals are Comrades.
Loài người là thù nghịch. Tất cả súc vật là đồng chí.


==================== ====================
Replies:
1. Rusk Hair Straighteners says:
January 16, 2011 at 4:05 am
Really interesting post
2. Red Roses says:
January 16, 2011 at 6:33 pm
Hey, great post.
It is clean and to the point. You know it is rare to find quality content on these things… I am quite impressed with your writing. Take care!
3. Kristopher Gwillim says:
January 16, 2011 at 11:45 pm
I do agree with all of the ideas you have presented in your post. They are really convincing and will definitely work. Thanks for the post.
4. mississippi golf courses says:
January 18, 2011 at 12:01 am
Excellent post I must say. Simple but yet intriguing, notable and engaging. Keep up the awesome work! This is an excellent post
5. Marg Ourth says:
January 18, 2011 at 4:14 am
There are times that i don’t read more than two lines but i honestly enjoyed what i read. Grats !
6. paypal casino says:
January 18, 2011 at 4:16 am
This post was very nicely written, and in addition it contains many useful facts. I enjoyed your distinguished way with words this post. Thanks, you have made it very easy for me to understand.
7. Sparkle Kawell says:
January 19, 2011 at 5:42 pm
Considerably, the article is actually the sweetest on that deserving topic. I match in with your conclusions and will certainly thirstily look forward to your next updates. Saying thanks will not simply just be enough, for the wonderful lucidity in your writing. I will certainly quickly grab your rss feed to stay informed of any updates. Authentic work and much success in your business dealings!
8. Piano Movers NY says:
January 20, 2011 at 2:58 am
I am not sure where you are getting your info, but great topic. I need to spend some time learning more or understanding more.
Thanks for wonderful info I was looking for this information for my mission.
9. tv live says:
January 20, 2011 at 8:36 am
I’m impressed, I must say.
Really rarely do I encounter a blog that’s both educative and entertaining, and let me tell you, you have hit the nail on the head. Your idea is outstanding; the issue is something that not enough people are speaking intelligently about. I am very happy that I stumbled across this in my search for something relating to this.
10. görüntülü sohbet says:
January 20, 2011 at 4:57 pm
I just came throughout this great web site and
need to express how grateful I’m to you for sharing this fantastic understanding.
11. wpolscemamymocneseo says:
January 21, 2011 at 2:19 pm
This really answered my problem, thank you!
12. greenhouse plans says:
January 21, 2011 at 9:13 pm
Strange this post is totaly irrelevant towards the search query I entered in google but it was on the first page.
Man, I really loved reading your blogpost. You’ve convinced me to subscribe for your blog, but where can I discover the Feed?
13. free diaper says:
January 21, 2011 at 11:39 pm
Good post, thanks.
I just agreed to your blog feed. I appreciate your time spent on this article, bad i had to spend this long to locate it but as they say top quality is difficult to find. Continue the good work.
14. Tôi yêu VN said:
February 19, 2011 at 8:57 PM
Tôi thích nhất câu nói: 20 tuổi mà không theo Cộng Sản, là không có trái tim.
40 tuổi mà không từ bỏ Cộng Sản, là không có cái đầu
"
Ở đây chúng tôi cũng đang giống như vậy. Khi tôi là sinh viên tôi cũng tôn sùng cncs, nhưng bây giờ tôi 26 thì mọi chuyện đã khác”
I like the most: At 20, if you are not a communist, you are heartless.
At 40, if you don’t abandon communism, you are brainless.
Here, we are the same. When I was a college student, I also admired Communism, but now I am 26, everything has been different.”

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

The Saddest Day: 30 April 1975 (The Fall of Saigon)

Bước Chân Viet Nam

ngay quoc han 30-04-1975 high definition

36năm nhìn lại ngày Quốc Hận 30/4/1975 -

VNCH Thang Tu thuong dau 3,LNTH

 

Tháng 4... Saigon mà tôi vẫn nhớ.

 
Tháng 4... Saigon mà tôi vẫn nhớ.

Photobucket
Tòa Đô Chánh Saigon. 

Photobucket
Dinh Norodom, sau này là dinh Độc Lập (cũ).

 Photobucket
Bưu Điện thành phố.

 Photobucket
Tòa nhà Quốc hội, thời Pháp là Nhà hát lớn, sau năm 75 trở lại là Nhà hát TP.

Photobucket
Chợ Bến Thành.

 Photobucket Bến Bạch Đằng, bên kia sông là Thủ Thiêm.

Photobucket
Lăng Cha Cả.

 Photobucket
Cầu Saigon.

 Photobucket
Nhà thờ Đức Bà, nhìn từ đường Tự Do, sau năm 75 là Đồng Khởi.

 Photobucket Đường Nguyễn Huệ, phía xa là Tòa Đô Chánh.

Photobucket
Công viên trước tòa nhà Quốc hội, phía xa là đường Lê Lợi.

 Photobucket
Những chiếc xe "Lam" chở khách của một thời (góc Hàm Nghi chỗ tiệm bánh NL).


Photobucket
Ngày lễ Hai Bà Trưng.

 Photobucket
Thương xá Tax, nhìn từ Thương xá Eden. 

Photobucket
Trong sân trường Gia Long.

 Photobucket
Nữ sinh Gia Long với trang phục trình diễn văn nghệ và xe Hiệu đoàn.

 Photobucket
Lăng ông Bà Chiểu.

 Photobucket
Chợ hoa Nguyễn Huệ ngày tết.

 Photobucket
Cô gái Saigon trong trang phục áo dài...

 Photobucket
... và váy đầm (jupe).

 

 Saigon tháng tư nắng nóng hừng hực trên đường phố, tháng tư và tháng năm là những tháng thời tiết khó chịu nhất trong năm ở Saigon, và thỉnh thoảng bất chợt những cơn mưa...

"Saigon có Bến Chương Dương/ Có dinh Độc Lập có đường Tự Do/ Có Chợ Quán có cầu Kho/ Bến xe Lục Tỉnh con đò Thủ Thiêm". Tự nhiên đi giữa cái nắng và mưa tháng tư của Saigon tôi lại nhớ đến bài Học thuộc lòng của thời còn đi học Tiểu học, mấy mươi năm  chắc tôi đã quên đi biết bao nhiêu điều quan trọng trong cuộc sống, thế mà một bài Học thuộc lòng của thuở còn để chỏm lại vẫn còn vang vọng trong tôi. Bến Chương Dương vẫn còn đó, dinh Độc Lập đã đổi thành Hội Trường Thống Nhất, đường Tự Do nay là Đồng Khởi, Chợ Quán và Cầu Kho vẫn còn, bến xe Lục Tỉnh xưa (đã giải tỏa) ở đường Pétrus Ký nay là đường Lê Hồng Phong, quận 10, con đò Thủ Thiêm cũng thế, ngày xưa là những chuyến đò ngang, chạy bằng máy đuôi tôm đưa người qua lại ngang sông Saigon, từ quận 1 qua Thủ Thiêm, và ngược lại...

Tôi không sinh ra ở Saigon, nhưng lại có gần 60 năm sống ở Saigon, ngoại trừ vài năm tháng chiến tranh đi đi về về giữa Saigon và các tỉnh miền Trung. Saigon sau năm 75 của thế kỷ trước được đổi là Thành phố Hồ Chí Minh, Saigon đổi tên kéo theo nhiều thay đổi, rất nhiều thay đổi. Những thay đổi là điều không thể tránh khỏi, với bất kỳ điều gì, con người, cảnh vật, thời cuộc... Tôi muốn nói tới Saigon của thời tôi còn nhỏ, lớn lên, rồi bước xuống cuộc đời... Khoảng thời gian của thập niên 60, và nửa đầu của thập niên 70...

Thuở nhỏ nhà tôi ở khu vực quận 5, bên Trường đua ngựa Phú Thọ, bây giờ là quận 11. Thập niên 50, 60 của thế kỷ trước thì khu vực này nhà cửa lèo tèo, đa số là nhà trệt, thậm chí hồ ao, đất trống cỏ dại còn mọc đầy, nguyên cả cái Trường đua ngựa của người Pháp để lại rộng mênh mông, tụi con nít nhóc như tôi thường chui rào vào xem đua ngựa dịp cuối tuần, và tha hồ chạy nhảy, đá bóng, bắt dế, cào cào, chuồn chuồn, chơi đùa... Thỉnh thoảng vài ba đứa lấy xe đạp chở nhau đi xa hơn một chút qua cầu Phú Lâm, sắm thêm cái cần câu là mê mải câu cá nơi những đồng ruộng mênh mông, cá câu là những loại cá đồng như cá rô, cá sặc, thỉnh thoảng được con cá lóc bằng cổ tay người lớn là thích mê tơi... Ngày ấy khu vực cư xá Lữ Gia bây giờ là rừng cao su, chạy dài tuốt qua bên Ngã tư Bảy Hiền, tụi nhóc tì có khi lang thang đến đó, lượm những hạt cao su tròn tròn, chà xuống nền xi măng và gí vào tay nhau nóng bỏng...

Trước năm 75 về địa giới thì chia ra Saigon - Chợ Lớn - Gia Định. Saigon là khu vực trung tâm thành phố bây giờ, Chợ Lớn trung tâm là khu vực đường Tổng Đốc Phương, Khổng Tử... sang quận 6, vùng Phú Lâm và ăn sang tận khu vực bây giờ là quận Tân Bình, Tân Phú... Còn Gia Định là vùng Bình Thạnh, Gò Vấp... Mấy mươi năm tôi ở vùng Chợ Lớn vậy mà ít đi lại vùng đó, mà hay la cà khu vực Saigon, bởi lên tới Trung học tôi học ở mấy trường ở quận 1, và hay lang thang những ngày nghỉ ở đường phố Saigon, thời ấy "bát phố" là một cái thú, gởi chiếc xe gắn máy ở đâu đó (Bưu điện Saigon chẳng hạn), lang thang qua con đường Tự Do rợp bóng cây và lá me vàng rơi đầy trên hè phố, có lẽ đường Tự Do ngày ấy là con đường đẹp nhất để đi bộ, tôi hay kiếm mua sách ở những quày sách bán "xon" trên vỉa hè, bởi cùng một quyển sách mua trong nhà sách Khai Trí đúng giá bìa, trong khi quày bán sách xon giảm đến 30%, nếu hôm nào trong túi có khá khá tiền thì ghé ăn ly kem, hoặc ly nước mía Viễn Đông, và thêm món phá lấu của ông Tàu bán kế đó...

Saigon thời đó giải trí gần như chỉ có các rạp xinê, những rạp dành cho giới sinh viên học sinh, hoặc giới bình dân như Đại Đồng, Long Vân (quận 3)... Vĩnh Lợi (quận 1)... chuyên chiếu phim permanente, thường trực, không theo xuất, giá vé rẻ, đồng hạng, hoặc là chiếu 2 phim trong 1 xuất, những phim chiếu là những phim cũ, đã được chiếu lâu ở những rạp lớn, những rạp này hồi đó không có máy lạnh, chỉ có những chiếc quạt trần treo tít trên cao quay vù vù... Còn những rạp như Đại Nam, Rex, Eden... là những rạp ở trung tâm Saigon, dành cho giới trung lưu, thượng lưu... chuyên chiếu những phim mới qua của Âu Mỹ, tôi đã coi những Roméo Juliette, Love story, La valse dans l'ombre, La guerre et la paix... ở những rạp này... Saigon thời đó ngoài những rạp chiếu phim còn có những rạp chuyên dành cho những người mê kịch, hát bội, hò Quảng, cải lương... mà tôi đã quên mất tên gọi...

Và dĩ nhiên Saigon những năm tháng ấy còn có cả những quán cafe, thường dành cho những người có tuổi, giới quân nhân, những quán kem, quán thạch, chè... nổi tiếng là quán chè Hiển Khánh để dành cho giới học sinh, sinh viên... Thời ấy khi còn đi học tôi và bạn bè thường ghé những quán thạch, chè này, cả những hàng bò bía bên Hồ Con Rùa phía đường Duy Tân (bây giờ là Phạm Ngọc Thạch), ở đây cũng có một quán kem là quán kem Hồ Con Rùa có tiếng, tôi có quen với người bạn gia đình là quán kem này. Đường Duy Tân có trường Luật (bây giờ là đại học Kinh Tế), nổi tiếng trong bài hát "Trả lại em yêu" của Phạm Duy... Trả lại em yêu khung trời đại học, con đường Duy Tân cây dài bóng mát... Phía bên đường Cường Để (Đinh Tiên Hoàng) là một loạt trường đại học, Văn Khoa, Nông Lâm Súc, Dược... Tôi chưa bao giờ ngồi học ở giảng đường đại học, nhưng những năm tháng trong lính mỗi lần về phép tôi lại hay ghé Luật, Văn Khoa, Dược... để rủ bạn bè đi uống cafe... Những người bạn này thuở còn học Trung học tôi đã quen và thân khi tham gia phong trào Hướng đạo, hay những phong trào Học sinh Sinh viên học đường... Những người bạn học Gia Long, Trưng Vương... có những bạn vẫn còn ở trong nước, hoặc đã đi nước ngoài thỉnh thoảng có về thăm, rủ nhau ra quán cafe ngồi ôn lại chuyện cũ... cũng may hầu như tất cả các bạn cũ ấy, dù còn ở trong nước hay đã ra nước ngoài đều có một cuộc sống ổn định và thành đạt... Saigon còn có một vài con đường rất yên tĩnh và thơ mộng vào buổi tối, đó là những con đường nhỏ chung quanh trường Gia Long, đường Tú Xương, Ngô Thời Nhiệm, Đoàn Thị Điểm (Trương Định)... Những con đường này ngày xưa toàn biệt thự kín cổng cao tường, khuôn viên trồng nhiều cây, buổi tối đi ngang thơm ngát mùi hoa Ngọc lan, Nguyệt quế, hay Dạ lý hương... Tôi cũng có những buổi tối lang thang với bạn bè qua những con đường thơ mộng ấy...

Tôi cũng không quên những con đường xe lửa chạy trong đường phố Saigon, đoạn đường ray từ ga Hòa Hưng đến ga Bình Triệu vẫn còn đó, ngày xưa còn đoạn từ ga Hòa Hưng về ga cuối cùng là nhà ga Saigon, ở công viên 23 tháng 9 bây giờ, đoạn đường này chính là con đường Nguyễn Phúc Nguyên ở quận 3 bây giờ, qua những khu dân cư đông đúc, Vườn Chuối, khu vực bên hông bệnh viện Từ Dũ và vào ga Saigon, trên đường phố Saigon còn những nhánh đường ray nữa, từ ga Saigon vào Chợ Lớn, dọc theo đường Phạm Viết Chánh và đường Hùng Vương đến ga Chợ Lớn, từ ga Chợ Lớn ngày xưa có đường xe lửa đi tiếp xuống Mỹ Tho... Cũng từ ga Saigon còn một nhánh đường ray nữa sang bên khu cảng Khánh Hội, dọc theo đường Hàm Nghi... Thời tôi còn nhỏ, tôi còn nhìn thấy những đầu máy xe lửa đốt than chạy hơi nước trên những đoạn đường ray này, xe chạy như con quái vật thở phì phò, khói mù mịt, có khi lửa than bay tung tóe, mỗi khi qua giao lộ xe lửa chạy rất chậm và hú còi inh ỏi vì hồi đó rất ít nơi có những thanh barrière...

Những con đường nhựa trên đường phố Saigon những năm tháng ấy đa phần được làm từ thời Pháp, thường nhỏ, hẹp, về sau khoảng nửa cuối những năm 60 khi người Mỹ ồ ạt đổ quân vào miền Nam mới được mở rộng và làm lại, và hãng thầu của Mỹ lúc bấy giờ là nhà thầu RMK nổi tiếng về cầu đường, tận sau năm 75 vẫn còn một vài con đường ở trung tâm Saigon, quanh nhà hát thành phố, hay cạnh Bưu điện Chợ Lớn còn lát bằng những viên đá xanh, và có những hàng đinh bằng nhôm đóng xuống đường đánh dấu lối dành cho người đi bộ... Và những năm tháng xa xôi ấy những chuyến xe ngựa, xe bò vẫn còn ngược xuôi chở nông sản, thực phẩm, hay vật liệu từ những vùng ven Saigon vào cung cấp cho thành phố...

Tháng tư, đi giữa lòng thành phố, tôi chợt nhớ Saigon...

* Ảnh được lấy trên Internet.

Saigon, tháng tư 2011.