Danh sách Blog của Tôi
Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011
Có ai biết tin gì về cuộc biểu tình hôm nay do thành đòan tổ chứ không, xin cho hay Có một số trang đăng tin, nhưng không nói rõ ràng và cũng không thấy hình ảnh nào, và cũng chưa ai xác định có hay không, Ai biết thì làm ơn xác nhận. Tin vịt thứ 2: TC nã đạn pháo vào hòn đảo Vĩnh Phúc thuộc Cao Bằng. Nếu ai biết thì thông tin rộng rãi cho bà con.
MÂU THUẪN VÀ LÚNG TÚNG
MÂU THUẪN VÀ LÚNG TÚNG
Chưa bao giờ Hà Nội lại tỏ ra lúng túng và mâu thuẫn như hiện nay. Chẳng những phải đối phó với người bạn láng giềng đồng thời là kẻ cướp mà Hà Nội còn phải đối phó với nhân dân của mình , cụ thể là phong trào biểu tình chống Trung Cộng kéo dài và lúc nào cũng sẵn sàng chệch hướng. Đó là chưa kể các phong trào đấu tranh dân chủ và các tổ chức chính trị không cộng sản chẳng phải là khoanh tay đứng nhìn những gì đang diễn ra.
Chính sách bất di bất dịch của Hà Nội đối với người bạn láng giềng vừa là đồng minh, vừa là sư phụ không ngoài mấy chữ quỳ gối xưng thần và nhượng bộ để tiếp tục tốn tại như một vệ tinh nhỏ bé, xoay quanh một mặt trời vĩ đại còn sót lại của phong trào cộng sản quốc tế. Nhưng xem ra Việt Nam đang cảm thấy nhục nhã trong những ngày tháng gần đây khi những chiếc “tàu lạ” mang cờ nền đỏ với năm sao vàng liên tục làm nhục Đảng Cộng Sản Việt Nam. Đảng này, thật ra chỉ là một bộ phận hàng thần của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, sau năm 1990. Đối phó với Bắc Kinh đâu phải dễ, vì Hà Nội còn phải đội trên đấu 16 chữ vàng mà người trong nước cho là một thứ kim chỉ nam rất bá láp.
Trao một cái công hàm ngoại giao hôm trước, hôm sau nó tát vào mặt thêm một cái đau điếng, phải nuốt lệ cho người phát ngôn lên gân “phát” một đôi cấu chiếu lệ. Đó là những gì mà Hà Nội thường đem lên sân khấu. Nhưng cái trò đó xưa như trái đất, không thuyết phục được ai, không làm ai khen được chính phủ và đảng lãnh đạo dù là khen một phần tư câu.
Nhưng đảng và chính phủ nhục một, nhân dân Việt
Tương kế tựu kế, Hà Nội một mặt làm ngơ cho những cuộc biểu tình “có kiểm soát”, và trước mắt thành công trong ý đồ loại trừ được khuynh hướng đòi dân chủ khỏi các cuộc tuần hành, công khai khuyến khích các “tay con” bảy bó đã về hưu, dùng hào quang cách mạng quá khứ cùng xuống đường hô hào chống cộng… nhưng là chống Trung Cộng. Ngày xưa chống Mỹ hăng, ngày nay chống Tàu cũng hăng nhưng chỉ chống một lần làm gương cho đàn em cháu. Những cuộc biểu tình tuần hành ở hai thành phố lớn nhất nước vào ngày chủ nhật cho phép Hà Nội mạnh miệng, mạnh thế trong một thời gian không dài. Vì khi nhìn lại thành phố "rực rỡ tên vàng", Đảng chợt ngỡ ngàng rồi lo sợ, không phải nỗi sợ vu vơ mà là nỗi sợ hiện thực.
Đảng đã đánh hơi cũng như đã từng đánh hơi năm 2007: ở đâu có yêu nước, ở đó có phản động và “khủng bố Việt Tân”. Lập tức, thành phố Sài Gòn được tăng cường công cụ bạo lực, từ tinh thần đến vật chất. Công an chìm làm xiếc bắt người biểu tình cặp nách như loài diều quạ bắt gà con. Chưa bao giờ số phận người dân lại giống như số phận của con sâu cái kiến đến thế!
Trước đây, đàn anh Trung Cộng đã “tiên hạ thủ vi cường” chiếm 80% Biển Đông Việt Nam để sau này bước vào thương thuyết, nay đàn em Hà Nội cũng phóng tay phát động một chiến thuật xảo quyệt tại Sài Gòn, vừa hoà tan người biểu tình, vừa cô lập và bao vây những thành phần “nguy hiểm” bắt họ biểu tình tại gia, hoặc tại đồn công an. Trong lúc Hà Nội tiếp tục xuống đường với số lượng người tham gia càng ngày càng vơi đi, cờ quạt càng ngày càng ít đi thì Sài Gòn gay gắt với nắng hè và mạng lưới công an chìm nổi giăng mắc khắp các ngã đường vào…đất địch! Đảng ép Sài Gòn phải thực hiện ba không: không biểu tình, không chống Trung Quốc và không yêu nước. Rõ ràng Hà Nội lung túng với những người yêu nước và mâu thuẫn với chính mình.
Tiếp tục duy trì đòn bẩy nhân dân, Đảng xoay ra đánh đu với thế giới dân chủ, cụ thể là với Hoa Kỳ, lại là một thứ tình mới thù…xưa! Từ trước đến nay, khi một nước nhỏ cảm thấy bị uy hiếp bởi một nước lớn, ngón đòn thông thường bao giờ cũng là tìm cách dựa dẫm vào một nước lớn khác để có sự bảo vệ hoặc làm đồng minh chống lại kẻ địch. Muốn chống cường quốc, phải có cường quốc. Tuy nhiên, đây không bao giờ là một chính sách tuyệt đối đúng hoặc hay ho gì, và đối với Việt
Trong lúc Hà Nội tỏ ra tha thiết với lập trường thương thuyết đa phương được Hoa Kỳ và một số nước khác ủng hộ thì ở hậu trường sân khấu, Thứ Trưởng Ngoại Giao Hồ Xuân Sơn đích thân đến Bắc Kinh với tư cách là nguời đại diện chính thức của lãnh đạo cấp cao. Lãnh đạo cấp cao nào đây? Chỉ có thể giải thích “con người giấu mặt không tên” ấy chính là 14 Ủy Viên Bộ Chính Trị, những người đang nắm trọn vẹn sinh mệnh dân tộc trong tay. Thật tôi nghiệp cho dân tộc Việt
Người ta không biết ông Hồ Xuân Sơn sang
“đi đêm”, vấn đề ngoại giao minh bạch là chuyện ngoại giao nhà quê. Nhưng hôm thứ ba 28/6/2011 Bắc Kinh lên tiếng thúc giục Hà Nội phải thực hiện những “thoả thuận song phương” đã đạt được trong chuyến đi vừa qua của ông Sơn, người ta mới biết là hai bên có thỏa thuận giải quyết vấn đề Biển Đông Việt
Việc giải quyết tranh chấp lãnh thổ với Trung Cộng không thể bằng sức mạnh quân sự lại càng không thể bằng sự nhượng bộ và thần phục như một chư hấu. Có thể nói, chính phủ Việt Nam hiện nay của Đảng CSVN đang rất lúng túng và mâu thuẫn, không có đủ khả năng trong việc giải quyết vấn đề Biển Đông Việt Nam, hay bất cứ vấn đề nào liên quan đến Trung Quốc. Vì chính phủ đó, đảng lãnh đạo đó đã thể hiện đầy đủ và rõ nét bản chất Việt gian tay sai Trung Cộng.
Nhân dân Việt Nam trước hết phải giải quyết tận gốc rễ chế độ độc tài CSVN; đó là mầm mống của yếu hèn, của nhượng bộ, là thủ phạm đã dâng hiến biết bao lãnh thổ của tổ tiên cho giặc Tàu, từ trong đất liền ra tới biển đảo.
Chỉ có một chế độ thực sự dân chủ mới đoàn kết được toàn dân không phân biệt chính kiến, tôn giáo, đảng phái, sắc tộc để tạo thành một sức mạnh vô địch, đủ khả năng đối đầu hoà bình trong các cuộc tranh chấp lãnh thổ với các nước láng giềng.
Ngày nào còn Đảng CSVN và 16 chữ vàng bá láp đội trên đầu, ngày ấy Việt
LÊ THỊ KIM DUNG
THƯ GỬI CHÚ NGUYỄN XUÂN DIỆN VÀ 90 NHÂN SỸ VÌ ĐẤT NƯỚC
Xin chào chú Nguyễn Xuân Diện,
Cháu chính là người thanh niên ở Sài Gòn đã cầm tấm biểu ngữ phản đối Trung Quốc xâm lược lãnh hải Việt Nam và đứng bất động hướng về Lãnh sự quán Trung Quốc ở góc ngã tư đường Phạm Ngọc Thạch – Nguyễn Thị Minh Khai buổi trưa ngày Chủ Nhật 05 tháng 06 năm 2011 vừa rồi.
Trước tiên, cháu xin lỗi chú vì sẽ không nói rõ danh tánh, tên tuổi của mình khi viết thư này gửi chú. Hi vọng là qua cách xưng hô, chú hiểu rằng cháu hoàn toàn tôn trọng chú một cách đúng mực. Và sở dĩ cháu không nêu tên tuổi của mình chỉ là để muốn tất cả mọi người (kể cả các nhân viên an ninh, công an đã làm việc với cháu) hiểu rằng cháu đã đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược và đã làm 1 hành động “không giống ai” đó không phải để gây tiếng vang hay tạo dấu ấn cá nhân gì cả như 1 số nhân viên an ninh đã cho là như thế.
Cháu chưa gặp chú bao giờ, cũng không biết gì nhiều về chú, chưa từng giao tiếp. Hôm nay, cháu quyết định viết thư này gửi chú sau khi đọc được Bản Tuyên Cáo Đặc Biệt của 90 nhân sỹ mà trong đó có chú đồng ký tên, để nói lên một số cảm nhận, suy nghĩ và trăn trở của mình về tình hình hiện tại của đất nước trước họa xâm lược bành trướng đến từ đất nước láng giềng Trung Quốc.
Cháu hoàn toàn ủng hộ và có chung suy nghĩ, lập trường với 4 điểm tuyên bố trong bản Tuyên Cáo trên. Chính vì vậy cháu viết thư này gửi chú để một lần nữa khẳng định điều đó, đồng thời trình bày thêm một số chi tiết và cảm nhận xung quanh vấn đề này với mong muốn là góp 1 chút sức lực, tiếng nói của mình để giúp cho tình hình đất nước sáng sủa, tốt đẹp hơn.
Sau khi cuộc biểu tình tuần hành chống hành động xâm phạm lãnh hải, phá hoại tài sản thuộc chủ quyền Việt Nam của 3 tàu hải giám Trung Quốc cũng như thái độ gây hấn, chủ trương xâm lược của đất nước láng giềng này kết thúc lần đầu tiên chiều ngày 05 tháng 06 thì cháu được 4 người đi trên 2 xe gắn máy tự nhận là “an ninh thành phố” mời uống càfe khi đang trên đường từ nhà đến chỗ làm vào trưa hôm sau, tức thứ hai ngày 06/06/2011. Vì không nghĩ rằng họ là “hàng giả” nên mặc dù cách mời càfe rất không được lịch sự cũng như họ chẳng nói danh tánh, chức vụ nhưng cháu vẫn đồng ý vào quán càfe gọi là “trao đổi” với điều kiện duy nhất là họ trả tiền nước mà không cần họ phải xưng danh. Họ không đem theo giấy tờ gì, chỉ trao đổi miệng xung quanh vụ việc cháu đi biểu tình chống Trung Quốc vào ngày hôm trước 05/06. Họ giải thích những điều hệt như những gì mà ông trung tướng hải quân và thầy hiệu phó trường ĐH KHXH&NV đã cố thuyết phục đoàn biểu tình giải tán hôm Chủ Nhật. Cháu đã trình bày lại tất cả cảm nhận, suy nghĩ của mình về những hành động gây hấn gia tăng trên biển Đông của Trung Quốc cũng như lý do, nhận thức về việc đi biểu tình ngày Chủ Nhật của mình và tranh luận về những lợi và hại khi biểu tình như thế. Buổi “trò truyện” không mấy căng thẳng và nhìn chung là không có gì bức xúc, cháu cũng tin rằng họ đã hiểu được lý do, mục đích, ý nghĩa việc đi biểu tình chống Trung Quốc của cháu. Kết thúc, họ chỉ bảo rằng không muốn cháu đi nữa vì cũng không giải quyết được gì. Cháu khẳng định không việc làm nào là không có ý nghĩa và nhấn mạnh rằng nếu Trung Quốc còn tiếp tục gia tăng sức ép và làm căng thẳng thêm tình hình biển Đông, cháu sẽ tiếp tục xuống đường và cháu hi vọng rằng cơ quan an ninh sẽ không làm khó dễ vì sau buổi trao đổi, cháu nghĩ họ hiểu được tâm tư, tình cảm, suy nghĩ thực sự của cháu trước vấn đề trên.
Thế nhưng,
Sau đó, vào sáng ngày 09/06/2011, Internet và tiếp theo là báo chí chính thống đã lại loan tải hình ảnh tàu Trung Quốc cắt cáp của tàu Viking II thuộc tập đoàn dầu khí quốc gia Việt Nam, một lần nữa vẫn là ở vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam. Và thế là sáng Chủ Nhật ngày 12 tháng 06, cháu lại đến trước Lãnh sự quán Trung Quốc số 39 Nguyễn Thị Minh Khai để biểu tình phản đối. Nhưng không suôn sẻ như ngày 05/06, ngay khi cháu vừa tiến vào công viên 30/4 góc đường Alexandre De Rhodes và Phạm Ngọc Thạch thì từ bên kia đường, 5-6 người thanh niên xông qua, tay chỉ thẳng mặt cháu và hét to “nó đó” rồi họ chụp tay, ghì cổ đưa cháu lên 1 chiếc xe máy vừa trờ tới và chở thẳng vào Ủy Ban Nhân Dân Quận 1 đường Lê Duẩn trước sự chứng kiến đầy e dè, không kịp phản ứng của một số người đứng gần cháu ở công viên. Lúc đó, cháu đã nghĩ rằng, vậy là những người an ninh đã nói chuyện với cháu ở quán càfe và những người bắt cháu đi sáng nay họ không biết nhau, hay là những người an ninh hôm trước chỉ giả vờ hiểu thiện chí của mình?!
Cũng may, không như những người đã đưa cháu đến, những người ngồi làm việc thì tỏ ra lịch sự, dễ chịu và hòa nhã hơn. Sau khi trao đổi, tra hỏi, lấy tường trình về lý lịch, về sự việc biểu tình ngày 05/06 và sự việc sáng ngày hôm đó 12/06 thì cháu phải ngồi trong phòng cho đến tận chiều. Có nước uống, chỉ thiếu cơm trưa. Ở đó, các anh an ninh không cho dùng từ bị bắt cũng như tạm giữ mà chỉ được dùng từ “mời làm việc”, 1 lời mời hơi thiếu thiện chí, có chút thô bạo trong đưa đón, không được ăn trưa và chẳng thể khước từ. Nhưng cũng không sao, vì ngày hôm đó các anh ấy bận rộn quá nên thôi mình tự cho mình cái quyền thông cảm vậy với lại ngồi không như thế mà ăn cơm bằng tiền thuế của mọi người thì cũng… khó coi.
Thôi cháu kể lại chút chuyện riêng gọi là những ấn tượng chẳng bao giờ phai được thế, chứ cũng không muốn nói nhiều vì nó rất dễ tạo ra cảm giác thiếu thiện cảm giữa những người có liên quan trong đó với nhau.
Trong bối cảnh đất nước hiện nay, khi họa ngoại xâm 1 lần nữa đã lăm le quay trở lại và từng giờ từng phút chực chờ, điều cháu mong muốn nhất là dân tộc Việt Nam thực sự đoàn kết, thống nhất một lòng để gìn giữ quê hương, chống quân bá quyền xâm lược. Cháu chỉ là 1 công dân trẻ vô danh tiểu tốt nên có lẽ vì thế mà những lần làm việc với cơ quan an ninh vừa qua họ có vẻ không muốn lắng nghe vì cho rằng cháu ấu trĩ, bồng bột lắm chăng. Vì vậy, cháu muốn nhờ thông qua chú cũng như các bậc nhân sỹ có tên tuổi gửi gắm những suy nghĩ tận đáy lòng mình đến họ cũng như đến tất cả những ai còn quan tâm đến vận mệnh đất nước hôm nay.
Một ngày ngồi tại Ủy Ban Nhân Dân Quận 1 – nơi được mượn tạm để cơ quan an ninh làm việc với những người đi biểu tình chống Trung Quốc bị đưa vào đó, cháu đã chứng kiến nhiều sự việc thật sự đáng buồn. Mà bây giờ, cháu sẽ kể ra đây như một nhận định của mình để mọi người có rảnh thì cùng nghĩ ngợi chút xem sao.
- Hôm đó, có những bạn khi bị mời vào làm việc đã vì sợ hãi mà khai rằng có người lôi kéo các bạn ấy tham gia biểu tình và sẽ có tiền thưởng. Cháu thì tin chắc là không bao giờ có chuyện đó, có chăng là lần đầu tiên các bạn này đối diện với cơ quan công an, lại với những hành động “mời làm việc” không lấy gì làm thiện cảm nên đã sợ mà nói thế cho mau xong chuyện. Nhưng đó là 1 sự “mau xong chuyện” thật đáng buồn, vì bỗng dưng nó đánh mất đi hình ảnh và ý nghĩa hết sức trong sáng và cao đẹp của chính các bạn ấy và tất cả mọi người khi tham gia tuần hành yêu nước. Cũng vì những lời khai ấy mà câu khẳng định trong bản tường trình của cháu “tôi tự nguyện đến đây một mình, để biểu tình phản đối Trung Quốc xâm phạm lãnh hải Việt Nam, hoàn toàn không chịu sự xúi giục, lôi kéo của bất kỳ cá nhân, tổ chức nào” đã bị 1 số nhân viên an ninh đặt vấn đề và không tin là như thế. Cháu nghĩ, thái độ trên của các bạn ấy đã vô tình làm gia tăng căng thẳng giữa cơ quan an ninh nhà nước và nhân dân khi mà không có một niềm tin nào được khẳng định. Không phải lỗi của các bạn ấy, lại càng không thể trách các bạn ấy được vì lòng yêu nước của các bạn ấy đã bị đối xử không mấy ôn hòa nên sự sợ hãi vũ lực là điều đương nhiên một người bình thường sẽ cảm thấy.
- Ngược lại, tại nơi cháu bị mời làm việc hôm đó cũng có một vài bạn rất kiên quyết, cứng rắn đã thể hiện thái độ bất hợp tác bằng cách im lặng không làm việc với phía an ninh. Theo suy nghĩ riêng của cháu, cháu thấy như thế cũng không phải là 1 cách hay. Bởi vì, ngày hôm đó là ngày người Việt Nam thể hiện lòng yêu nước chống họa ngoại xâm từ phương Bắc của mình. Thái độ như thế đã vô tình làm gia tăng căng thẳng và đẩy lực lượng an ninh với người biểu tình vào thế đối đầu nhau, trong khi tất cả đều là người Việt Nam. Và người Việt Nam nào lại không căm phẫn trước hành động bá quyền Trung Quốc. Cháu đồng ý rằng các bạn đó không sai, không hề sai nhưng cháu nghĩ những giây phút đó không còn phải là lúc để giải quyết cho sòng phẳng, rạch ròi chuyện anh – tôi ai đúng ai sai mà nên 1 điều rằng khi đó ai kiềm chế được thì hãy cố gắng bỏ qua những tiểu tiết vì mục đích chung. Người an ninh có nhiệm vụ của họ, có mệnh lệnh cấp trên để phải tuân theo, chứ cháu tin ai lúc đó ai chả sục sôi lòng yêu nước. Chính vì vậy, cần làm sao để cơ quan an ninh và người biểu tình gần nhau hơn, hiểu nhau hơn là điều quan trọng, hơn là để những người an ninh buộc phải có những hành động không hay, không đúng chỉ để khống chế lòng yêu nước của chính dân mình.
- Cháu không dám chê trách cách xử lý tình huống của các bạn ấy, vì rõ ràng họ phải chịu những áp lực lớn và căng thẳng trong khi lại chỉ là những người trẻ với tấm lòng yêu nước quá thơ ngây. Nhưng chỉ là thấy buồn vì một bối cảnh như vậy lại đang là 1 thực tế diễn ra trên đất nước mình.
- Với suy nghĩ đó, cháu chọn lựa giải pháp cho mình là hợp tác. Hợp tác không có nghĩa là khuất phục, mà là thể hiện thái độ tôn trọng lẫn nhau với tinh thần đối thoại, lắng nghe, suy nghĩ và thượng tôn sự thật. Hợp tác thẳng thắn, rõ ràng và kiên định để vừa giúp những người an ninh hoàn thành nhiệm vụ vừa giúp họ hiểu rõ tâm tư, suy nghĩ của mình. Chính vì vậy, thậm chí cả tên của những người làm việc với cháu, cháu cũng còn không để ý vì biết họ chẳng thể nào là “hàng giả” ở đâu ra được. Nhờ giữ được thái độ tôn trọng lẫn nhau và buổi làm việc của cháu không căng thẳng, cũng không đi ra ngoài vấn đề biểu tình chống Trung Quốc như 1 số bạn khác cháu thấy phải khai cả địa chỉ, password e-mail và blog. Căn bản, cháu là 1 công dân, mang dầy đủ giấy tờ tùy thân của mình để đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược, đó là điều cháu chẳng có gì phải giấu diếm và khi cơ quan an ninh cần thì sẵn sàng cho họ biết, cũng coi như thể hiện được phần nào thái độ “dám làm – dám chịu trách nhiệm” của mình. Và mặc dù cháu là người cuối cùng được ra khỏi căn phòng tiếp dân của Ủy Ban Nhân Dân Quận 1 hôm đó, nhưng nhìn chung không có thái độ gì xấu hay tình huống nào căng thẳng trừ những giây phút cuối cùng khi chuẩn bị bước ra: 1 sếp an ninh có vẻ như chức lớn nhất nhì ở đó cấm cháu lần sau không được đi biểu tình chống Trung Quốc nữa, thì cháu cũng chỉ nhắc lại lời cam kết của mình rằng “nếu Trung Quốc tiếp tục lộng hành trên biển Việt Nam, tiếp tục hành vi xâm lược Việt Nam thì cháu sẽ tiếp tục đi và chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật”, mọi người có vẻ căng thẳng nhưng cháu vẫn được về.
- Có điều này nữa mà khi làm việc cháu đã rất muốn nói song họ không cho cháu nói, đó là cháu rất không đồng tình với cái lối suy nghĩ “mọi việc đã có đảng và chính phủ lo”. Thưa chú, hôm đó cháu đã khẳng định với họ rằng nếu chính phủ không có nhân dân thì không thể nào thắng được họa ngoại xâm từ Trung Quốc, cũng khẳng định rằng nếu Trung Quốc tiến hành chiến tranh đánh Việt Nam, cháu sẽ tình nguyện nhập ngũ và ôm súng đi hàng đầu tiên ra mặt trận. Nhưng họ vẫn luôn áp đặt rằng “mọi việc đã có đảng và chính phủ lo”. Đối với cháu, đó là 1 thái độ xem thường nhân dân và sỉ nhục lòng yêu nước của người Việt Nam, một dân tộc không đồng lòng, không đoàn kết, không tôn trọng lẫn nhau. Thế mà xã hội Việt Nam hôm nay đã mất lòng tin đến như vậy đấy, đến nỗi ai bộc lộ lòng yêu nước bằng trái tim và chọn lựa của mình thì cũng đều là “có thể có vấn đề”, chỉ vì đảng không chọn cách thể hiện ấy hay sao?!
- Trong khi đoàn kết, thống nhất, đồng lòng là những mong muốn mà cháu và có lẽ mọi người biểu tình những ngày ấy đều khát vọng đem đến, thể hiện cho nhà nước sống lại niềm tin thì dường như những điều tốt đẹp ấy bị từ chối một cách thẳng thừng và thậm chí là còn gay gắt. 05/06 là một ngày vui, nhưng cũng thực sự là 1 ngày buồn. Sau khi đoàn người diễu hành dọc các phố và quay trở về lại trước Lãnh sự quán Trung Quốc thì nơi này đã được phong tỏa kiên cố bằng các hàng rào barrier và một lực lượng an ninh, công an, csgt, cscđ, dân phòng, quản lý thị trường… dày đặc. Đoàn biểu tình đành dừng lại trước ngã tư Phạm Ngọc Thạch – Nguyễn Thị Minh Khai. Những phút giây trước đó là 1 ngày vui, nhưng đến lúc ấy đã thành 1 ngày buồn. Đoàn biểu tình nhất định muốn vượt qua, để đứng hiên ngang trực diện Lãnh sự quán Trung Quốc biểu dương lòng yêu nước trong khi phía an ninh cũng tỏ rõ thái độ cứng rắn và kiên quyết giải tán đoàn biểu tình. Một trung tướng hải quân đã được cử ra để thuyết phục mọi người giải tán về nhà. Những lời lẽ vẫn chỉ là những gì đã được lặp đi lặp lại bấy lâu nay mà mọi người đã thấy quá cũ kỹ và không hiệu quả. Đoàn biểu tình vẫn tiếp tục ở lại. Rồi đến thầy hiệu phó (hay hiệu trưởng gì đấy) trường ĐH KHXH&NV lại cố cầm loa thuyết phục mọi người giải tán. Vẫn những lý luận và giọng điệu không có gì mới mẻ. Một số thanh niên biểu tình đã tranh luận cứng rắn với thầy giáo này. Không những thế, 1 thanh niên trong đoàn biểu tình đã giành lấy loa phóng thanh và có những lời lẽ thiếu sáng suốt dành cho đám đông vẫn không bị thuyết phục ấy khiến 1 số bạn bị kích động. Lúc đó, cháu thực sự thấy buồn. Việt Nam là đây sao. Thấy rằng chẳng thể nào tranh luận vì căn bản mọi người khi đó đã chẳng còn ai chịu nghe ai, mà không thể nào giải tán như thế được, bằng mọi giá, đoàn biểu tình phải hiên ngang đứng đối diện và đi ngang qua Lãnh sự quán Trung Quốc để cho chúng thấy ý chí Việt Nam là không gì khuất phục được, để cho chúng thấy mọi người Việt Nam là một và sẽ không có chuyện người Việt Nam chặn đứng người Việt Nam chỉ vì 1 mối quan hệ ngoại giao với tên láng giềng đểu cáng. Và cháu đã quyết định giơ cao tấm biểu ngữ, đứng bất động tại chỗ hướng thẳng về phía Lãnh sự quán Trung Quốc để cho những kẻ ở trong đó hiểu rằng, người Việt Nam ôn hòa và yêu chuộng hòa bình, nhưng ý chí chiến đấu và tinh thần bảo vệ tổ quốc là bất diệt. Và kiên quyết, nếu hàng rào của người Việt Nam không mở ra cho người Việt Nam cùng nhau thể hiện tinh thần dân tộc thì nhất định không thả tay ra. Những giây phút đáng buồn tiếp tục kéo đến, khi mà một số người khi chứng kiến hành động của cháu đã tiến lại gần khích bác, châm chọc, mỉa mai và cười cợt. Một người an ninh tiến lại gần và thuyết giảng, cháu im lặng trong khi 1 bạn khác đã tiến lại và lên tiếng tranh luận với người an ninh. Rồi lại im lặng, rồi 1 sếp an ninh nào đó đã đứng từ phía sau những tấm barrier 1 lần nữa buông lời khích bác, rằng là cháu muốn tạo dấu ấn cá nhân, chơi trội để nổi tiếng, vẽ trò… Chưa 1 sự thất vọng và nỗi buồn nào nặng nề bằng, khi cháu đứng đó với mong ước rằng người Việt Nam sẽ thôi chia rẽ, sẽ thôi không chịu lắng nghe nhau, rằng cháu đứng đó, là để đại diện và thay thế cho tất cả những người Việt Nam yêu nước nào mà hôm đó không thể đến, không thể đứng đó hay đứng đó mà vì nhiệm vụ không thể biểu hiện lòng yêu nước của mình – những người an ninh, những người lính đứng gác trước Lãnh sự quán Trung Quốc, vậy mà 1 trong số họ lại buông những lời như thế. Nhưng cháu vẫn đứng, vì lúc đó nỗi thất vọng ấy cũng không còn nghĩa lý, mà điều quan trọng nhất là không đầu hàng Trung Quốc. Cũng thấy mừng, khi một số bạn dù không quen biết cũng lại tiếp nước cho cháu uống và cho cháu cả 1 cái nón đội cho bớt nắng. Cũng thấy vui hơn, khi mà vì hành động đó của cháu, đã có những cuộc tranh luận giữa 2 bên mà mọi người chịu lắng nghe hơn. Ít ra phải vậy chứ, người Việt Nam dù có vì hoàn cảnh, dù có bất đồng thì cũng nên tranh luận với nhau, hà cớ gì cứ phải căng thẳng, mâu thuẫn để cho bọn xâm lược Trung Quốc chúng cười. Rồi những giây phút cuối cùng, điều cháu mong muốn cũng đã tới khi 1 nhân viên an ninh tiến lại cầm tấm biểu ngữ thay cho cháu đồng thời lắng nghe xem cháu muốn điều gì. Và cháu đã yêu cầu điều đơn giản nhất: “Các anh, các chú công an hãy mở các tấm barrier, dẫn mọi người diễu hành ngang qua trước lãnh sự quán Trung Quốc rồi giải tán”. Điều đó được chấp thuận ngay. Ngày hôm ấy, cháu không kịp nói thêm gì vì các bạn lo sợ cháu quá mệt nên đã dìu đi và không cho nói gì hết, nhưng đó là chi tiết mà cháu đã muốn nói rằng nó có ý nghĩa nhất của ngày biểu tình hôm ấy, ít ra là với cháu. Cháu, lúc đó chính là đại diện cho nguyện vọng của nhân dân, của cả đoàn biểu tình mấy ngàn người sáng đó và đặc biệt là của những người nào còn ở lại cho đến tận giây phút cuối cùng. Và người an ninh kia, được xem như là người đại diện cho nhà nước. Nhà nước, hãy tiếp thu và tiếp tục nguyện vọng của nhân dân như cái cách mà người an ninh ấy đã tiếp lấy tấm biểu ngữ trên tay cháu và tiếp tục giơ cao đi ngang qua trước mặt bọn sứ quán Tàu. Đó mới là Việt Nam. Đó mới là dân tộc Việt Nam với dòng máu Lạc Hồng thực sự đồng tâm hiệp lực chống giặc ngoại xâm. Hình ảnh đó, cháu xem như 1 cái tát vào mặt dành cho bọn Tàu, rằng dù các người có lớn mạnh, nham hiểm đến đâu, có dùng thủ đoạn nào để chia rẽ người Việt Nam, để người Việt Nam chống lại chính nhau thì cuối cùng các người cũng vẫn phải thất bại. Và một Việt Nam đoàn kết, thống nhất đã cùng nhau rất ôn hòa, trật tự nhưng không kém hiên ngang và ngạo nghễ đi ngang qua mặt các người.
- Thế nhưng đã không thể có thêm 1 lần như thế khi mà sáng ngày Chủ Nhật tiếp theo 12/06/2011 cháu đã trở thành 1 trong những thanh niêm sớm nhất có mặt tại Ủy Ban Nhân Dân Quận 1 theo những lời mời cứng rắn và gượng ép. Tại đây, trong khi hầu hết những người an ninh qua thái độ khiến cháu nhận thấy rằng họ hiểu và cảm nhận được tâm tư của cháu qua hình ảnh 7 ngày trước thì vẫn có người hỏi cháu rằng “mày đứng như vậy rồi được bao nhiêu?”. 1 câu hỏi chà đạp lòng yêu nước mà cháu nghĩ rằng sẽ không có nhiều người như cháu để có thể im lặng và tha thứ cho anh ta ngay lúc đó đồng thời biện hộ giúp anh ta rằng, có lẽ do anh ta mới lấy lời khai của cái bạn thanh niên nói rằng có người rủ biểu tình và hứa sẽ thưởng tiền. Sau đó, những người an ninh khác làm việc thì thẳng thắn, tôn trọng cháu hơn. Họ cũng cố gắng để cháu hiểu và thông cảm rằng họ có nhiệm vụ phải đảm bảo an ninh, trật tự và quan trọng nhất là chủ trương, chính sách của nhà nước. Cháu đã nhấn mạnh rằng cháu đi thể hiện thái độ phản đối Trung Quốc chứ không phản đối công an hay tìm cách gây chuyện chống lại họ, không những vậy còn rất tôn trọng việc họ phải thực thi nhiệm vụ cũng như sẽ rất biết ơn nếu như họ cố gắng làm tốt nhiệm vụ giữ gìn trật tự và bảo vệ đoàn người yêu nước biểu tình. Một anh an ninh trẻ đã than rằng “ngoại xâm chống chưa xong giờ còn phải đối phó với các ông”, nghe mà ngao ngán. Ngao ngán vì với lối suy nghĩ ấy, người an ninh đó, rõ ràng đã đặt họ - nhiệm vụ của họ và những người biểu tình - lòng yêu nước của nhân dân vào vị thế đối đầu nhau trong khi người biểu tình chắc chắn không ai muốn thế. Chẳng phải ngày 05 tháng 06 đã diễn ra rất ôn hòa và trật tự đó thôi.
- Rồi họ nói nhiều về vấn đề quan ngại rằng sẽ có những người xấu lợi dụng cuộc biểu tình để gây rối, xuyên tạc hoặc thậm chí là khủng bố, bạo loạn. Cũng có lý với tình hình rối ren và phức tạp của Việt Nam hiện giờ. Nhưng cháu và họ lại đưa ra 2 cách giải quyết vấn đề hoàn toàn trái ngược. Họ thì bảo, chính vì vậy, họ phải nghiêm cấm biểu tình và khuyên cháu không nên đến những nơi “nhạy cảm” như thế để làm phức tạp thêm tình hình và có thể gây nguy hiểm cho chính mình. Trong khi, cháu lại trình bày rằng, nếu như thế nhà nước nên nhanh chóng xúc tiến luật biểu tình để hợp thức hóa và có thể quản lý được, như vậy sẽ không lo bị ai lợi dụng những tình huống đó để gây rối loạn, mất trật tự. Song, có vẻ như đó là 1 ý kiến không được lắng nghe. Họ bảo rằng, bây giờ nhà nước chưa cho phép thì không được biểu tình, cháu bảo rằng những giờ phút thế này chính là thực tiễn để nhà nước đưa ra các điều luật biểu tình cho chính xác và phù hợp. Hơn nữa, lẽ ra nếu quan ngại những vấn đề như những người tham gia bị kích động, xúi giục… thì lại càng cần phải để cho những người giữ vững được lập trường và tư tưởng như cháu được tham gia, bởi chính những người như cháu sẽ là nhân tố đảm bảo ý nghĩa của việc biểu tình, đảm bảo sự trong sáng, minh bạch, giữ gìn trật tự, tính ôn hòa cho cuộc biểu tình. Và mặc dù sự thật hiển nhiên rằng hôm 12/06 ấy cháu đã bị giữ lại nhưng việc biểu tình vẫn diễn ra. Chứng tỏ rằng có cấm đoán cháu thì cũng đâu thể ngăn cản được việc ấy. Phải, chẳng có thứ gì có thể nhốt giữ lòng yêu nước cả. Nhưng không. Họ vẫn bắt cháu phải cam kết rằng lần sau không được đi biểu tình chống Trung Quốc nữa. Và cháu đã ghi vào bản cam kết rằng, nếu lần sau tiếp tục biểu tình, cháu sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm trước pháp luật. Không biết đến bao giờ, người ta mới tin vào cái gọi là nhiệt huyết và lòng yêu nước trong sáng của nhân dân chú nhỉ?
- 19 tháng 06, cháu không đi biểu tình. Không phải vì sự đe dọa đó, mà chỉ bởi đơn giản cháu nghĩ, Trung Quốc đã tỏ ra e dè và không còn lớn lối, ngang ngược trắng trợn như 2 lần trước đó nữa nên để tránh gia tăng căng thẳng giữa chính những người Việt Nam với nhau (an ninh công an và nhân dân quần chúng) cháu quyết định ở nhà. Và người nhân viên nhà nước đến cùng anh công an khu vực hôm đó có lẽ đã hơi bị chút ngạc nhiên khi họ vào nhà mà thấy cháu còn đang ngủ. Người trung niên nói là ở bên tuyên giáo quận, cháu cũng không để ý lắm vì chẳng có ý định phản kháng gì. Chú ấy bảo rằng đến thuyết phục cháu ở nhà, không đi biểu tình thêm nữa, hành động biểu tình thể hiện lòng yêu nước là đáng hoan nghênh nhưng hiện tại nó không phù hợp và gây mất trật tự, an ninh. Cháu cũng trao đổi về những suy nghĩ của mình xung quanh việc đó: được gì, mất gì, chứng tỏ được gì khi đi biểu tình như thế. Đồng thời 1 lần nữa khẳng định rằng nếu Trung Quốc tiếp tục lớn lối gây hấn, thì cháu sẽ lại đi mà không có thứ gì có thể ngăn cản được. Còn khi tình hình đã lắng dịu bớt, thì không cần ai canh giữ, cấm đoán, tự cháu sẽ ở nhà như ngày Chủ Nhật 19/06 nhằm không làm gia tăng căng thẳng, nhất là giữa người Việt Nam với nhau. Hẻm nhà cháu là hẻm cụt, người ta đứng canh ở ngoài đầu đường, nhưng dường như không tin tưởng vào tính đảm bảo nên cứ thỉnh thoảng lại thấy 2 anh dân phòng chở nhau lượn tới trước nhà, có lẽ để khẳng định rằng cháu vẫn còn ở đó. Hôm ấy và Chủ Nhật 26 tháng 06 vừa qua, cháu ở nhà và lòng rạo rực với khí thế ngoài Hà Nội, như một con chim trong lồng nhìn thấy đồng loại đang sải cánh tự do. Cũng thấy hơi buồn và ngột ngạt, nhưng thôi, phải biết kìm nén vì tình hình chung. Hơn nữa, đôi khi vì mang chút ấm ức mà ta lại có thể suy nghĩ được sâu hơn, kỹ hơn và biết cách đặt mình vào vị thế của người khác, bao gồm cả những người không những không được thể hiện tinh thần yêu nước như mình và còn phải mang nhiệm vụ ngăn cản nó. Phải chi, họ cũng hiểu cho mình như mình đã hiểu và cảm thông cho họ chú ha. Nếu mà cả dân tộc này thực sự đồng lòng, thì Trung Quốc làm gì dám láo!
Hôm nay, đọc được bản tuyên cáo của chú và các bậc học giả, trí thức tên tuổi cháu cảm thấy rất vui mừng. Trong cái thời buổi xã hội mà trọng lượng tiếng nói của một con người chỉ được cân nặng bằng danh tiếng của anh ta thì những tiếng nói như của chú và các trí thức, học giả đã ký tên trong bản Tuyên Cáo về hành động gây hấn của Trung Quốc là rất cần thiết và vô cùng quan trọng. Chứ những tiếng nói nhỏ bé, lẻ loi như cháu thì có ai nghe. Và cháu hi vọng rằng những tiếng nói như trên sẽ góp phần giúp mọi người Việt Nam biết lắng nghe nhau nhiều hơn, xích lại gần nhau hơn, thấu hiểu nhau hơn để tiến tới đoàn kết và thống nhất nhằm cứu lấy và nắm giữ cho thật tốt vận mệnh quốc gia.
Cháu ủng hộ hoàn toàn 4 điểm tuyên bố trong bản tuyên cáo ấy và cũng muốn được ký tên vào đó, nhưng thôi, để tránh việc người ta bảo rằng cháu chơi nổi lấy tiếng trong bối cảnh thế này nên nếu được chú có thể ghi tên cháu là Một người Việt Nam đã biểu tình chống Trung Quốc xâm lược ngày 05/06 được không chú. Hi vọng qua bản tuyên cáo này, cũng như những tiếng nói, hành động tiếp theo của các bác các chú, nhà nước sẽ thấu hiểu được tấm lòng của nhân dân và có những chính sách phù hợp hơn. Bởi lẽ, ngoại giao là quan trọng, nhưng đối nội mới là sự sống còn của một quốc gia, một chính phủ khôn ngoan phải là người dung hòa được hai điều đó.
Những ngày qua, trong lòng cháu chất chứa rất rất nhiều cảm xúc, cứ định viết ra rồi lại thôi vì có lẽ, đôi khi ta cần phải biết im lặng để lắng nghe tiếng nói của cuộc đời. Nhưng hôm nay cháu quyết định nói ra, 1 lần những suy nghĩ, cảm nhận, trăn trở của mình để tự xác nhận với bản thân, rằng cháu đang hiện hữu trên cuộc đời như thế và cũng để tìm 1 chút niềm vui khi có được những người đồng cảm và thông hiểu.
Cuối thư, cháu xin kính chúc chú cùng tất cả các nhân sỹ, học giả đồng ký tên trong bản kiến nghị trên sức khỏe, nghị lực và nhiệt huyết.
Một hôm nào đó, khi mà Trung Quốc lại giở thói côn đồ và hành động bá quyền xâm lược, cháu sẽ lại tiếp tục đi và ngày hôm đó, Sài Gòn của cháu sẽ không chịu kém cạnh Hà Nội của chú nữa đâu. Hìhì.
Sài Gòn, 28 tháng 06, 2011
Gửi các chú, các bác chưa 1 lần quen
Cháu
http://xuandienhannom.blogspot.com/2011/06/buc-thu-vo-cung-ac-biet-gui-nguyen-xuan.html
PHÓNG SỰ ÐẶC BIỆT TỪ VIỆT NAM: HÀ NỘI HỐT HOẢNG THÚ NHẬN TRUNG CỘNG NẮM THẦU HẾT CÁC CÔNG TRÌNH QUAN TRỌNG (90% !)
PHÓNG SỰ ÐẶC BIỆT TỪ VIỆT NAM: HÀ NỘI HỐT HOẢNG THÚ NHẬN TRUNG CỘNG NẮM THẦU HẾT CÁC CÔNG TRÌNH QUAN TRỌNG (90% !) |
Hôm nay trong tiết mục phóng sự đặc biệt từ Việt Nam, thông tín viên SB-TN từ trong nước gởi ra bản tin về việc nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam thú nhận Trung cộng nắm thầu hết các công trình quan trọng trong nước, mời quý vị cùng theo dõi trong bản tin sau đây… (video insert) Vào lúc mối quan hệ nồng thắm của Cộng sản Việt Nam và Trung Cộng mỗi lúc một rệu rã, thông tin về những nhược điểm của Việt Nam đang bị Trung Cộng kiểm soát mỗi lúc được phổ biến nhiều hơn. Mới đây, báo chí Việt Nam lại rộ lên chuyện các quan chức, bộ ngành quan trọng của Việt Nam thú nhận rằng rất nhiều các công trình quan yếu, là điểm hiểm yếu nhất của Việt Nam đang bị các nhà thầu Trung Cộng cầm giữ. Tại hội thảo người Việt Nam ưu tiên dùng hàng Việt Nam diễn ra vào tuần trước, Ủy viên Ủy ban tài chính và ngân sách Quốc hội đưa ra con số khiến nhiều người giật mình. Theo nhân vật này, hiện có tới 90% các dự án Tổng thầu EPC gồm tư vấn, thiết kế, cung cấp máy móc, xây lắp, vận hành, hay nói cách khác là thực hiện dự án theo phương thức chìa khóa trao tay của Việt Nam đều do các nhà thầu Trung Cộng đảm nhiệm, trong đó những công trình chính là dầu khí, hóa chất, điện, dệt kim. Có tới 30 doanh nghiệp Trung Cộng đang thực hiện các dự án trọng điểm quốc gia. Xét riêng về điện, đã có nhiều dự án hàng tỷ đô-la rơi vào tay nhà thầu Trung Cộng. Tiêu biểu phải kể đến dự án điện Quảng Ninh 1 và 2 với giá trị 400 triệu đô-la, điện Mỹ Tân 2 với số vốn 1.3 tỷ đô-la, điện Duyên Hải 1 là 4.4 tỷ đô-la. Từ nay đến năm 2025, Việt Nam cần 117 tỷ đô-la phục vụ cho các công trình xây dựng hạ tầng. Việt Nam cần xây dựng nhiều dự án hạ tầng lớn. Nếu các gói thầu trọng điểm tiếp tục rơi vào tay Trung Cộng thì vấn đề an ninh năng lượng, an ninh quốc gia thực sự đang rất đáng lo ngại. Theo chuyên gia kinh tế Bùi Kiến Thành, nguyên nhân cơ bản dẫn đến tình trạng trên là hồ sơ mời thầu các dự án lớn thường được giao cho các công ty cố vấn ngoại quốc soạn thảo. Các tiêu chuẩn được đưa vào hồ sơ một cách máy móc, sao chép lại từ các tài liệu được đánh giá là đáp ứng tiêu chuẩn quốc tế. Rất ít doanh nghiệp Việt Nam lọt qua vòng sơ tuyển để dự thầu. Ông Thành không dám nói thẳng ra, nhưng một cách nào đó, đã có một lực hậu thuẫn rất quan trọng từ trung ương Cộng sản Việt Nam yểm trợ cho các gói thầu quan trọng rơi vào tay Trung Cộng. Nhiều năm như vậy, hàng loạt các công trình quan trọng, điểm yếu của quốc gia đều nằm trong tay Trung Cộng. Và ai cũng hiểu khi đọc ác tin tức này, chỉ có tham nhũng, nhận hối lộ mới là nguyên nhân chính của việc quan chức Hà Nội ký duyệt, phê chuẩn để giao các gói thầu. Và như vậy khiến 10 năm nay có tới 90% các công trình điện, khai khoáng, dầu khí, luyện kim, hoá chất của Việt Nam do nhà thầu Trung Cộng đảm nhận. Việc các nhà thầu Trung Cộng ồ ạt vào Việt Nam khiến các nhà thầu Việt Nam đứng ngoài rìa và mất hết việc. nếu như có một cuộc chiến tranh Việt Trung diễn ra, lợi thế thuộc về Trung Cộng sẽ rất lớn vì bản đồ, địa dư, thiết kế chiến lược các công trình đều đã do người Trung Cộng nắm giữ.(SBTN) |
Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011
HỠI NGƯỜI CHIẾN SỸ ĐÃ ĐỂ LẠI CHIẾC NÓN SẮT BÊN BỜ LAU SẬY NÀY !!
HỠI NGƯỜI CHIẾN SỸ ĐÃ ĐỂ LẠI CHIẾC NÓN SẮT BÊN BỜ LAU SẬY NÀY !! |
nhờ quí vị chuyền tin này đi xa, để thân nhân, bà con, bạn bè của những chiến sĩ anh hùng có thể tìm lại được người thân.
Hiện nay Văn Phòng đã nhận được.6 the bai thuoc Tiểu Ðoàn 2, Trung Ðoàn 5, Sư Ðoàn 2 Bộ Binh.. hơn 100 chiến sĩ tử trận.(Chi co 6 nguoi con the bai ) Danh sách của những quân nhân sau đây:
- Nguyễn Ban số quân 73/213952 loại máu A - Nguyễn Chí Thành số quân 71/142744 loại máu AB+ - Tống Công Tòa số quân 74/207241 loại máu OA+ - Nguyễn Ðan số quân 73/213952 loại máu A+ - Nguyễn Minh số quân 75/211356 loại máu A - Nguyễn Văn Toi số quân 75/170972 loại máu O+ Nhân ngày Quân Lực 19 tháng 6, Anh Chi Em Chung Chau xin mọi người hãy dành một phút truy niệm , tưởng nhớ anh hồn các Tử sĩ thuộc trung Đoàn 5 Sư Đoàn 2 Bộ Binh, đồng thời nhờ quí vị chuyền tin này đi xa, để thân nhân, bà con, bạn bè của những chiến sĩ anh hùng có thể tìm lại được người thân. Cần biết thêm chi tiết về các ngôi mộ này, xin hãy liên lạc với chung chau:
Cầu mong anh linh các chiến sĩ phù hộ chúng ta. văn Phòng Liên Lạc Tìm Mộ |
VIỆT NAM - TRUNG QUỐC: SẼ BÙNG NỔ XUNG ĐỘT VÀO THÁNG 7?
Việt Nam-Trung Quốc: Sẽ bùng nổ xung đột vào tháng 7?
Phan Nguyễn Việt Đăng, viết riêng cho RFA từ Saigon
2011-06-27
Hạ tuần tháng 7.2011 là thời điểm căng thẳng nhất trong mối quan hệ Việt-Trung, kể từ sau cuộc chiến 1979.

AFP PHOTO
Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Lương Quang Liệt (phải) và Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam Phùng Quang Thanh trong nghi thức chào đón tại Hội nghị Bộ trưởng Quốc phòng ASEAN và các đối tác từ Mỹ, Trung Quốc, Nga, Nhật Bản tại Hà Nội ngày 12 tháng 10 năm 2010.
Cuộc đối thoại và giằng co về biển Đông đã đến điểm gút cuối cùng, được sự theo dõi của mọi giới từ trong nước đến ngoài nước. Số phận của dân tộc Việt Nam có được một bước ngoặc mới hay không cũng là phụ thuộc vào bàn cờ Việt-Trung lúc này.
Người ta có thể nhìn thấy sự dè dặt của Hà Nội trong cuộc đối thoại này, do Tổng bí thư Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng chịu trách nhiệm, bằng cách công an, báo chí đã đổi một thái độ khác trước sự giận dữ của người dân Việt Nam về chuyện lấn áp của Trung Quốc trên biển Đông.
Sáng 26 tháng 6.2011, Saigon chịu một áp lực kinh khủng của ngành an ninh. Một nhân viên an ninh giấu tên cho biết rằng "lệnh cấp trên là triệt để không để bất kỳ một người biểu tình nào được xuất hiện, dù là cầm cò đỏ sao vàng hay hình Hồ Chí Minh cũng vậy".
Ngay tại Hà Nội, áp lực đó đè nặng đến mức chỉ có khoảng trên dưới 50 người đi bộ, mệt mỏi và sợ hãi và kết thúc trong khoảng hơn 1 giờ đồng hồ, thậm chí cũng đã có thanh niên bị áp giải về đồn khi biểu hiện có vẻ kích động và kêu gọi người khác tham gia tuần hành.
Là bạn hay là thù?
Nhiệm vụ của Tổng bí thư CSVN Nguyễn Phú Trọng lúc này là thuyết phục Trung Quốc hãy hòa hoãn hơn nữa về việc vươn vai, thẳng cân trên biển Đông. Người dự đoán rằng Việt Nam sẽ thuyết phục Bắc Kinh kéo dài thêm thời gian lấn biển, hoặc chấp nhận cùng Việt Nam chia sẻ khai thác tài nguyên trên biển.
Hoặc là cuộc thương thuyết không thành, sẽ là một cuộc trở mặt của Việt Nam, chấp nhận cho trò diễn đi dây mới, nhưng lần này sẽ nghiêng về phương Tây nhiều hơn.
Ve vuốt Bắc Kinh, cũng trong thời gian này, ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tạm thời im tiếng. Thay vào đó, tại Bắc Kinh, Thứ trưởng Ngoại giao Hồ Xuân Sơn, đặc phái viên của lãnh đạo cấp cao Việt Nam đã gặp Ủy viên Quốc vụ Trung Quốc Đới Bỉnh Quốc, "chuyển ý kiến của lãnh đạo Việt Nam" tới lãnh đạo Trung Quốc về quan hệ hai nước và tình hình Biển Đông thời gian gần đây.
Và cuộc gặp này được đánh giá chung là kết thúc với nụ cười hể hả, khẳng định phương châm 16 chữ “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và tinh thần 4 tốt “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt”.
Trò 2 mặt của Trung Quốc vẫn diễn ra. một mặt thì vẫn xúc tiến thương thảo ngoại giao, nhưng một mặt thì vẫn có những ngôn ngữ hết sức chính thống, kiểu như tướng Trung Quốc Bành Quang Kiêm, phó tổng thư ký Ủy ban chính sách an ninh quốc gia, tuyên bố sẽ dạy thêm cho Việt Nam một bài học. Một cuộc hội luận ngày 22/6/2011 trên Đài Truyền Hình Trung Ương Trung Quốc, với những bình luận gia tên tuổi, cũng nói rằng hiện dân Trung Quốc có đến 85% đang "nóng lòng" muốn "đập" Việt Nam một trận cho hả.

Những người theo dõi thời sự ở Việt Nam đều nhìn thấy rõ cuộc trở cờ của ông Trương Tấn Sang, sau khi bí mật tổ chức tin tức cho báo chí tấn công mạnh mẽ vào thủ tướng qua vụ Vinashin, đã sớm nhận ra rằng phải đổi phe, mới có thể tồn tại. Và cuối cùng Nguyễn Phú Trọng, lại cô đơn hơn nữa.
Trọng là người được cho rằng là nhân vật thân Trung Quốc trong bộ ba Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh, đã im lặng không nó một lời nào trong đợt phản ứng của cả nước về vụ xâm lấn của Trung Quốc. Nay lại phải đảm nhiệm vai trò báo cáo tình hình nội bộ và thương thuyết về số phận của Việt Nam - Trung Quốc, cũng như số phận của chính ông.
Là bạn hay sẽ là thù, tiếp tục là chư hầu hay sẽ là đối đầu, kết quả này sẽ phải được bộc lộ trong tháng 7 này.
Số phận Trường Sa?
Nếu thất bại trong cuộc thương thuyết đầy tính hoãn binh và hứa hẹn việc cùng chia sẻ quyền lợi khai thác biển Đông, chắc chắn, một cuộc đột kích vào Trường Sa trong tháng 7 này từ phía Trung Quốc rất có thể xảy ra.
Vì sao là tháng 7? Theo nhận định của nhiều người, đó là giai đoạn mà Việt Nam vẫn còn lập lờ chưa bắt tay hẳn với Mỹ để có thể có được một vai trò là đồng minh chiến lược và được bảo vệ. Và tháng 7, là tháng mà nội bộ của Hà Nội chưa kịp xếp đặt để thanh lọc các thành phần cấp cao thân Trung Quốc, trước khi súng nổ trên biển.
Người ta vẫn nhớ câu chuyện tranh chấp đảo Falkland giữa Anh và Argentina vào tháng 4 năm 1982. Cuộc chiến chớp nhoáng kéo dài 74 ngày đó đã biến hòn đảo này thuộc quyền của Anh cho đến nay. Bắc Kinh đang giở lại lịch sử và ngấu nghiến bài học này với nỗi thèm khát dược nuốt chửng Trường Sa.
Nếu có một cuộc chiến diễn ra, người ta dự đoán là khả năng chiếm đóng của Trung Quốc trong khoảng 1 tuần. Dĩ nhiên, chưa bàn đến là nỗ lực đánh trả có thật sự hết sức mình của hải quân Việt Nam, trong bối cảnh có quá nhiều quan chức cao cấp Việt Nam đang phụ thuộc quyền lợi và quyền lực vào Bắc kinh lúc này.

Tuy nhiên, mất Trường Sa như một cuộc chiến sòng phẳng và vạch mặt rõ kẻ thù, vẫn là đáng để xảy ra, hơn là để mất đảo, mất biển trong sự thỏa hiệp giả trá của những người cầm quyền Việt Nam trước Bắc Kinh. Đó sẽ là điều tồi tệ hơn tất cả, là một âm mưu lịch sử đầu độc, giết chết và bán rẻ một dân tộc.
Người yêu nước sẽ ra sao?
Chưa bao giờ người yêu nước, dù là những người tiếp tục ủng hộ chủ nghĩa Cộng sản cũng như những người chủ trương một chế độ tự do, đang rơi vào tình thế cheo leo nhất.
Những người yêu nước, vốn tự phát bằng bản năng của tổ tiên và lương tâm, đang bị Hà Nội lợi dụng và điều khiển vào việc họ muốn mặc cả với Bắc Kinh trong việc được và mất quyền lợi và quyền lực của riêng Đảng Cộng sản Việt Nam.
Việc sử dụng người yêu nước như một con cờ, lúc thì dọa dẫm Trung Quốc, lúc thì chà đạp và trấn áp khi Bắc Kinh ra lệnh, đang làm cho người dân Việt Nam mỗi lúc một tức giận, chỉ trích chính quyền Cộng sản Việt Nam nhiều hơn. Gần đây, người ta đang bắt gặp lại những từ ngữ rất quen thuộc trên các trang mạng như "Việt gian", "Ngụy quyền CSVN"... đang áp dụng cho chính chế độ hiện tại.
Trong một bản tin phát đi, như ngầm báo động, báo Dân Trí ngày 25 tháng 6.2011, cho biết rằng Trung Quốc đang mở hàng loạt các trường tình báo, nhằm tung đại trà vào các cộng đồng. Chắc chắn Việt Nam cũng sẽ không nằm ngoài tầm ngắm.
Năm 2007, khi Việt Nam có những cuộc biểu tình chống trung Quốc đầu tiên, nhiều nguồn tin tiết lộ rằng Việt Nam đã làm dịu cơn giận của Bắc Kinh bằng cách trao chính thức các danh sách những người biểu tình bị bắt giữ hay tình nghi.
Điều này được chứng minh là sau đó, khi Trung Quốc tổ chức Olympic vào tháng 8-2008. Rất nhiều người Việt cho biết họ bị ngăn cấm hoặc làm khó không cho đến Trung Quốc vì sợ sẽ tham gia biểu tình chống Olympic. Đó là những người từng bị an ninh Việt Nam bắt, thẩm vấn, sách nhiễu vì tham gia biểu tình vào tháng 12.2007.
Khi ông Võ Văn Kiệt còn sống, những người thân cận của ông nói rằng ông đã từng bác bỏ việc Trung Quốc đòi phải cho chi bộ tình báo người Hoa ở Việt Nam được quyền trang bị vũ khí và quyền bắt người trước khi thông báo cho an ninh Việt Nam. Tuy nhiên, điều này có thể đã bị phá bỏ, sau cái chết bí ẩn của ông Kiệt.
Nếu mất Trường Sa, và mất cả chủ quyền, liệu những người yêu nước sẽ còn được không gian sống an toàn ở ngay trên đất nước mình?
Phan Nguyễn Việt Đăng (Sài Gòn 27-06-2011)
Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011
CHÙM ẢNH ĐẸP CỦA TRÁI TIM TỔ QUỐC SÁNG NAY, CHÚA NHẬT 26.6.2011.
![]() | CHÙM ẢNH ĐẸP CỦA TRÁI TIM TỔ QUỐC SÁNG NAY, CHÚA NHẬT26.6.2011. |
CHÙM ẢNH ĐẸP CỦA TRÁI TIM TỔ QUỐC SÁNG NAY, CHÚA NHẬT 26.6.2011.
Blog NGUYỄN XUÂN DIỆN - Nhiếp Ảnh Gia HOÀNG TIẾN CƯỜNG.
Bác Gốc Sâỵ trong đoàn biểu tình sáng nay. |
Nữ phóng viên Hãng thông tấn của Đức đang tác nghiệp |
8 nhận xét:
Tuan SAu lai the nhe nen tap trung o bo ho truoc cua nha hat lon cung duoc
Cám ơn bác Xuân Diện, cám ơn anh Hoàng Tiến Cường
Rất cảm động khi nhìn bố con anh Thạch trong mấy tuần qua ! Cảm ơn anh đã cho tôi thêm niềm tin.
Hình ảnh chú Diện không đeo kính lại thêys khỏe mạnh và trẻ hơn, hihi.
Cảm ơn anh Hoàng Tiến Cường đã chụp và gửi những bức hình trên!
Hôm nay bắt đầu từ 8h30, mọi người tập trung tại trước cột cờ đường ĐBP. 1 Blogger là người đầu tiên phát động, anh cùng một bé gái cầm cờ đi từ phía Nguyễn Tri Phương, mọi người liền kéo ra, hôm nay không được đông như tuần trước nên dễ bị chia cắt, mọi người không kéo được sang phía vườn hoa nên bắt đầu tuần hành ngay. Ngay khi bắt đầu một bạn trẻ cầm biểu ngữ bị 4,5 mật vụ kéo vào đòi bắt đi, mọi người thấy thế liền lao đến bảo vệ, giữ không cho đưa bạn đi, cuỗi cùng trước phản ứng quyết liệt, mật vụ không đưa được bạn đi và thu mất biểu ngữ. Đi đến Cửa Nam thì công an chặn không cho đi về phía Hai Bà Trưng như mọi lần nên mọi người đi dọc Hàng Bông, rồi đến đài phun nước Bờ Hồ. Tại đây đoàn bị chia cắt, công an định dập bắt giải tán, mật vụ đòi bắt một giáo viên nhưng tất cả đã bảo vệ, hô phản đối bắt người rất dữ. Tình hình hôm nay có vẻ căng nhưng chúng ta vẫn giữ được đội ngũ, đùm bọc bảo vệ lẫn nhau, rồi tiếp tục đi về phía tượng đài cảm tử, sau đó đến Hàng Khay, công an tiếp tục chặn không cho đi về Tràng Thi nên đoàn rẽ sang Bà Triệu, đi tiếp đến ngã tư Bà Triệu - Hai Bà Trưng, dừng lại ở đây khá lầu rồi đi về phía Hai Bà Trưng, đi thẳng đến chợ Cửa Nam rồi rẽ về Điện Biên Phủ và dừng lại tại ngã năm như mọi khi.
Sau buổi hôm nay do công an và mật vụ làm căng nên một số bác già khá căng thẳng và lo sợ, khi đến tượng đài cảm tử đã nói dừng lại nhưng thanh niên thì không, vẫn quyết tâm đi nốt con đường đã chọn.
Với tình hình này, nếu tuần sau chúng ta muốn thành công có lẽ nên bắt đầu ở một địa điểm mới. Hôm nay Highland cột cờ không cho vào nên những người bắt đầu như tuần trước không thấy có mặt, khí thế lúc đầu khá trầm lắng.
Cảm ơn tnanh niên sinh viên VN !
Cảm ơn các bạn tại Hà Nội đã xuống đường hôm nay. Hẹn gặp các bạn sáng chủ nhật tuần sau (03/07) với hàng nghìn người khác. Địa điểm: Trước tượng đài ông Lenin, thời gian: 8h30 sáng 03/07. Chúng tôi cũng đã thống nhất xuống đường với hàng nghìn người nữa. Vui được gặp các bạn!
Thanh niên yêu nước!
Có ai biết nữ tướng đẹp lão tiên phong trong đoàn biểu tình là nhân vật nào không giới thiệu dùm để bà con yêu nước ngưỡng mô với nhé.Xin cám ơn nhiều
Đăng một Nhận xét