Danh sách Blog của Tôi

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

Cuộc đi bộ vì tự do Tôn giáo cho Việt Nam

 

Cuộc đi bộ vì tự do Tôn giáo cho Việt Nam

2010-01-25
 
Sáng sớm ngày 24 tháng 1, hơn năm ngàn người Việt Nam tại Orange County, California và vùng phụ cận, đã tập trung tại Mile Square Park, để tham dự cuộc đi bộ lên án các hành vi đàn áp tôn giáo của chính quyền VN.
 
 
 

Photo RFA/Hà Giang

Hàng ngàn người tham dự cuộc đi bộ vì Tự do Tôn Giáo cho Việt Nam.

 

 
 
Mọi thành phần
 

Người ta cho rằng sau buổi sáng Chủ Nhật ngày 24 tháng Giêng vừa qua, có lẽ Mile Square Park, tiếng Việt Nam là “Công Viên Một Dặm”, tọa lạc trên thửa đất tròn một dặm vuông, ở thành phố Fountain Valley, gần khu Little Sài Gòn, đã đột nhiên trở thành cái tên được nhiều người trên thế giới biết đến.

 

Lý do là vì sáng sớm hôm ấy hàng chục ngàn đồng hương Việt Nam, thuộc đủ mọi thành phần, mọi tôn giáo, mọi lứa tuổi, đã ùn ùn kéo đến đây, mang theo cờ quạt, biểu ngữ, và băng rôn của tổ chức mình.

 

"Chúng ta có mặt ở đây ngày hôm nay để lên tiếng dùm cho những đồng bào của chúng ta đang bị áp bức ở quê nhà, không thể lên tiếng cho chính họ."

LM Nguyễn Uy Sỹ.

 

 
Họ đến để đáp lời kêu gọi của Liên Minh Vietnamese Community Actions for Human Rights, gồm đại diện của hơn 30 tổ chức khác nhau.

 

Họ đến để tham dự cuộc đi bộ biểu tình đấu tranh cho tự do tôn giáo và nhân quyền cho Việt Nam.

 

Và để hỗ trợ họ, là sự có mặt đầy đủ của các cơ quan truyền thông Việt, Mỹ, nhiều đài đã cho trực tiếp truyền thanh hoặc truyền hình một sự kiện rất nổi bật trong cộng đồng.

 

Gửi lời chào mừng đến cử tọa, linh mục Nguyễn Uy Sỹ, giám đốc Trung Tâm Công Giáo giáo phận Orange, tóm tắt lý do của buổi xuống đường:

 

 

Các vị dân cử Việt Mỹ và đại diện các tôn giáo trước giờ khởi hành. Photo Phương Nam.
Các vị dân cử Việt Mỹ và đại diện các tôn giáo trước giờ khởi hành. Photo Phương Nam.

 

 
 
“Chúng ta có mặt ở đây ngày hôm nay để lên tiếng dùm cho những đồng bào của chúng ta đang bị áp bức ở quê nhà, không thể lên tiếng cho chính họ. Sự có mặt của chúng ta ngày hôm nay, nói lên cho đồng bào của chúng ta biết rằng, họ không bao giờ bị bỏ quên, và để gây sự chú ý của thế giới, để những sự bưng bít của cộng sản không thể thực hiện được. Họ có thể bưng bít ở quê nhà, nhưng không bưng bít được ở các đất nước tự do. Chúng ta sẽ lên tiếng dùm cho đồng bào của chúng ta. Cộng sản Việt Nam càng điên cuồng, chúng ta sẽ càng lớn tiếng”
 

Trong khi chờ đợi giờ khởi hành, mọi người nối đuôi nhau ký tên để thỉnh cầu quốc hội Hoa Kỳ đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC, tức danh sách của những quốc gia cần phải được quan tâm đặc biệt vì vi phạm tư do tôn giáo.
 

 

"Chúng ta phải góp phần cầu nguyện, góp lên một tiếng nói dũng cảm, để người không còn đánh đập người trên quê hương Việt Nam, để dân tộc Việt Nam có một ngày mai tươi sáng và tự do."

BS Trần Việt Cường.

 


Bác Sĩ Trần Việt Cường, cố vấn cho tổ chức Giới Trẻ Công Giáo vừa lần lượt chỉ tay vào các tấm hình được phóng lớn do các thanh thiếu niên trẻ mang lên sân khấu, vừa dẫn giải:
 
“Và đây là hình ảnh tàn nhẫn không thể tưởng tượng của Nguyễn Hữu Vinh bị đánh đập tàn nhẫn tại ty công an, đây là hình ảnh của cư sĩ Nguyễn Văn Tặng bị đánh ngất xỉu mấy tiếng đồng hồ chưa tỉnh dậy, và đây là hình ảnh của những người dân quê Việt Nam đang bị tra tấn, bị cô lập. Chúng ta phải góp phần cầu nguyện, góp lên một tiếng nói dũng cảm, để người không còn đánh đập người trên quê hương Việt Nam, để dân tộc Việt Nam có một ngày mai tươi sáng và tự do.”
 
Mục sư Trần Thanh Vân, chủ tịch điều hợp Hội Đồng Liên Tôn VN hải ngoại phát biểu:“Chúng tôi đến đây để nói với đồng bào, để nói với các đồng bào trên thế giới rằng, hiện nay ở Việt Nam không có tự do tôn giáo, hiện nay ở Việt Nam không có nhân quyền, mặc dù rằng chủ tịch nước CHXHCNVN, ông Thủ Tướng vẫn rêu rao rằng nước Việt Nam có tự do tôn giáo. Chúng tôi muốn nói với tất cả quý vị biết rằng, ở tại Việt Nam không có những điều đó. Khi những người lãnh đạo đất nước Việt Nam nói những điều đó. Những điều đó là những điều dối trá!”
 
 
 

Đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể Đức Mẹ La Vang. Photo RFA/Hà Giang.

Đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể Đức Mẹ La Vang. Photo RFA/Hà Giang.
 

“Được nói”
 
 
Em John Trần, khoảng 18 tuổi đến từ Torrance, cho biết:
 
“Em muốn support the Vietnamese community ở Hoa Kỳ để stand up for human rights. Pretty much ở Việt Nam bị đàn áp công giáo, but I think it’s more about the right to have a religion, freedom of religion, and I think they are lacking human rights”
 
Tạm dịch: “Em muốn ủng hộ cộng đồng Việt Nam ở Hoa Kỳ để tranh đấu vì quyền con người. Tại Việt Nam người công giáo bị đàn áp khá nhiều, nhưng em nghĩ đây là quyền để có một tôn giáo, tự do tôn giáo, và em nghĩ rằng họ đang thiếu nhân quyền.
 
Một bà cụ đứng tần ngần xem những bức hình bê bết máu của các nạn nhân bị hành hung tại Đồng Chiêm được triển lãm ở một góc của khán đài, cho tâm sự:
 
“Tôi đi tôi ủng hộ phản đối lại việc mà cộng sản đàn áp tôn giáo bên Việt Nam. Độc ác quá, độc ác, hành hạ những người mà chống lại chính quyền, độc ác, không thể tưởng tượng được, thành ra thấy bức xúc quá!”
 
 

Người tham dự cuộc đi bộ xuống đường xem triển lãm tại khán đài trong khi chờ đợi giờ khởi hành. Photo RFA/Hà Giang.
Người tham dự cuộc đi bộ xuống đường xem triển lãm tại khán đài trong khi chờ đợi giờ khởi hành. Photo RFA/Hà Giang.
 
 
Mới đến đây từ Việt Nam, em Minh, khoảng 15 tuổi, cho biết em đến vì tò mò. Em tỏ ra ngạc nhiên là thấy tụ tập đông người quá, và nhất là thấy người ta được “cho phép nói”:
 

“Em tên là Minh, hôm nay em ở đây bởi vì mấy người Việt Nam không có freedom (tự do), người ta không có freedom, và bên này có thì em mới tới em coi. Hôm nay em cũng không định tới, nhưng mà bố em bảo tới cứ để coi xem có sao không. Em tưởng chỗ này cũng ít lắm, thì ra nhiều người, và người ta cũng cho nói. Thì em ở lại.”

Người ta đã nói gì?
 
Trước phút khởi hành cuộc đi bộ, Dân biểu Trần Thái Văn hướng dẫn các thanh niên trẻ la vang trời những khẩu hiệu trong sự ủng hộ của gần mười ngàn người:
 
“Freedom for Việt Nam! Human Rights for Việt Nam! Democracy for Việt Nam!”
 
Và như thế với hàng chục ngàn bước chân, với những khẩu hiệu, biểu ngữ, cộng đồng người Việt Nam hải ngoại đã lên tiếng để phản đối những đàn áp tôn giáo đã xảy ra ở Đồng Chiêm,  ở chùa Linh Phổ, ở Tam Tòa, Bát Nhã, và bao nhiêu biến cố khác nữa.
 

Người ta tự hỏi rồi tiếng nói khẩn thiết của họ liệu có rơi vào hư không?


 
 

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Thousands-march-for-Religious-Freedom-for-Vietnam-in-CA-HGiang-01252010211907.html

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Nam Cali : Xuống Đường Đấu Tranh Cho Tự Do Tôn Giáo & Nhân Quyền VN


100120tang1Tu sĩ Nguyễn văn Tặng (Dòng Chúa Cứu Thế Hà Nội) bị công an đánh trọng thương khi đi thăm giáo xứ Đồng Chiêm.

Thông Báo Khẩn

của Ban Tổ chức Xuống Đường Đấu Tranh Cho Tự Do Tôn Giáo & Nhân Quyền cho Việt Nam

Trong những ngày tháng qua, Chúng ta đã chứng kiến rất nhiều qua việc nhà cầm quyền cộng-sản Việt Nam đã không còn nương tay, đàn áp phá hủy các nơi thờ phượng và đánh đập tín-đồ các tôn-giáo tại Việt Nam. 

Từ Tòa Khâm Sứ, Thái Hà, Tam-tòa, Loan lý, Nghĩa sơn, Đồng Chiêm và mới nhất là chùa Linh-Phổ. Tình hình đã căng thẳng nay còn căng thẳng hơn nữa tại Đồng Chiêm mỗi ngày.

Đứng trước hoàn cảnh đau thương đó người Việt tị nạn cộng-sản, nhất là các tín-đồ các tôn-giáo, đã thấm nhuần lẽ công-bình, bác-ái, từ bi, không thể làm ngơ để mặc cho Cộng Sản dày xéo dân-tộc, trong đó có thể là anh chị em ruột thịt chúng ta.

Để mạnh mẽ lên tiếng phản đối nhà cầm quyền Cộng Sản, xin mọi người hãy cùng “Xuống Đường” để Đấu tranh cho Tự Do Tôn Giáo & Nhân Quyền cho Việt Nam, tại Mile Square Park, thành phố Fountain Valley, vào chủ nhật này, ngày 24 tháng 01, năm 2010, lúc 8giờ 30 sáng. Lối vào trên đường Euclid. 

Quý vị cũng có thể tập trung tại 3 điạ điểm: trường trung học Bolsa Grande (khu hội chợ tết Sinh Viên), Trường trung học La Quinta (trên đường Mc Fadden giữa Brookhurst và Ward), và trường trung học Los Amigos (góc đường Heil & New Hope)

Các đoàn thể tham dự mang theo banner hoặc cờ hiệu của tổ chức mình. Xin mọi người cùng kêu gọi thành viên trong gia đình hoặc bạn bè cùng tham dự. Sự tham dự buổi đi bô với hàng ngàn người Việt tại hải ngoại, sẽ là tiếng nói đấu tranh với tập đoàn cộng sản. 

Đồng thời chúng ta cũng sẽ thể hiện cho dân bản xứ biết về tội ác của họ, để cùng các đại diện dân cử đưa Việt Nam vào trong danh sách các nước đáng quan tâm về Tự do Tôn Giáo & Nhân Quyền.

Ban Tổ Chức Buổi Xuống Đường – Gồm trên 30 đoàn thể tham dự.

Trân trọng Thông báo & Kính Mời

Google và Tin Tặc



Trung Điền


Trong một lá thư chia xẻ về những khó khăn của trang nhà BauxiteVN hiện nay, nhà giáo Phạm Toàn cho biết là Tin Tặc Trung Quốc và Việt Nam đã tấn công nhằm triệt hạ trang nhà BauxiteVN từ hôm 12 tháng 12 năm 2009 đến nay, trong đó nhóm tin tặc Trung Quốc là ghê gớm nhất. Ngoài ra, nhà giáo Phạm Toàn còn cho biết là công an Cộng sản Việt Nam còn “mời” ông và giáo sư Nguyễn Huệ Chi lên trụ sở công an ở Hà Nội để trả lời một số câu hỏi liên quan đến việc thành lập trang BauxiteVN. Hiện giáo sư Nguyễn Huệ Chi vẫn còn phải tiếp tục làm việc với công an vì họ phát hiện một số bài viết của cố Trung Tướng Trần Độ mà giáo sư Nguyễn Huệ Chi đã giữ trong máy khi công an đến khám nhà và tịch thu máy hôm 13 tháng 1 năm 2010.

Trong đợt tấn công và triệt hạ trang nhà BauxiteVN, tin tặc Trung Quốc và Việt Nam còn nhắm đến một số trang nhà có những nội dung chống lại chính sách bá quyền Trung Quốc trên Biển Đông và sự yếu hèn của Cộng sản Việt Nam đối với Trung Quốc như Việt Tân, Chân Trời Mới, Đối Thoại, Talawas… Cho đến nay có một số trang nhà đã hoạt động bình thường như Việt Tân, Chân Trời Mới, còn một số trang nhà khác đang trong tiến trình phục hồi. Trong lúc dư luận Việt Nam quan tâm theo dõi tin tặc Trung Quốc và Việt Nam tấn công vào các trang nhà của những đoàn thể người Việt Nam, thì công ty Google có văn phòng chính tại thành phố Menlo Park, tiểu bang California đã đưa ra một quyết định gây bất ngờ cho dư luận toàn thế giới vào ngày 12 tháng 1 vừa qua. Đó là Google sẽ chấm dứt làm ăn với Trung Quốc để phản đối tin tặc Trung Quốc đã xâm nhập vào trong hệ thống của Google, ăn cắp các dữ kiện và nhất là hồ sơ Email của những nhà hoạt động nhân quyền Trung Quốc.

Năm ngày sau khi tuyên bố “tin động trời” nói trên, công ty Google cho biết là Trung Quốc đã cài người của họ vào làm nhân viên của Google tại văn phòng Bắc Kinh để qua đó xâm nhập vào hệ thống server ở Trung ương Hoa Kỳ. Cho nên khi phát hiện ra sự việc này, công ty Google đã ra lệnh cấm không cho nhân viên tại văn phòng Google ở Bắc Kinh được đi vào hệ thống chính tại Hoa Kỳ nữa. Nhờ biện pháp dứt khoát này, công ty Google đã kịp thời ngăn chận những thiệt hại mới do nhóm tin tặc gây ra.

Công ty Google do Larry Page và Sergey Brin sáng lập lúc đang viết luận án Tiến sĩ tại đại học Stanford. Họ chính thức thành lập công ty vào tháng 9 năm 1998 và xuất hiện công khai trên thương trường từ tháng 8 năm 2004. Đây là một công ty giúp cho người sử dụng tìm kiếm những dữ kiện qua mạng Internet và cung ứng các dịch vụ quảng cáo. Tính đến tháng 3 năm 2009, công ty Google có khoảng 20 ngàn nhân viên làm việc với hàng ngàn severs cung ứng các dữ kiện cho hàng triệu người trên toàn thế giới truy cập trong một giờ. Từ khi Google xuất hiện đã tạo một “văn hóa” riêng cho thế giới ảo của Google và trở thành một thương hiệu rất gần gũi đối với những ai sử dụng mạng Internet.

Công ty Google đã tiến vào thị trường Trung Quốc từ năm 2005. Hiện có khoảng 700 nhân viên làm việc, phục vụ cho khoảng 338 triệu người Trung Quốc sử dụng mạng Google tính đến tháng 7 năm 2009. Hiện nay số người Trung Quốc truy cập vào Google chiếm khoảng 1/3 thị phần với doanh thu mà Google thu được qua các dịch vụ quảng cáo lên tới khoảng 1 tỷ Mỹ Kim. Công ty Baidu do nhà cầm quyền Trung Quốc kiểm soát chiếm 2/3 thị phần còn lại. Truớc đây khi Google dự tính đầu tư tại Trung Quốc, Sergey Brin, một sáng lập viên của Google đã phản đối vì cho là bất lợi. Nhưng ít ai chú ý đến điều cảnh báo của Sergey Brin mà hiện đã trở thành sự thật.

Sự kiện công ty Google cho “bạch hóa” những vụ tấn công vào hệ thống mạng xuất phát từ Trung Quốc, đặc biệt là xâm nhập Email của những nhà dân chủ Trung Quốc đã không chỉ gián tiếp tố cáo tội ác của nhà cầm quyền Bắc Kinh mà còn cảnh báo phong trào dân chủ phải lưu tâm về những nội dung liên lạc qua mạng Internet. Internet giúp cho phong trào dân chủ phát triển nhanh chóng và mở rộng tầm hoạt động, đồng thời giúp việc tán phát tin tức một cách rộng lớn; nhưng các chế độ độc tài, đặc biệt là Trung Quốc, thì luôn luôn coi Internet là kẻ thù và tìm cách khống chế. Tuy nhiên, qua vụ tiết lộ của công ty Google, Trung Quốc không chỉ dùng tin tặc tấn công hệ thống server chính của Google ở Hoa Kỳ, mà còn cho “gián điệp” xâm nhập làm nhân viên của Google ở Bắc Kinh để qua đó len lỏi xâm nhập vào thượng tầng. Đây là hành động tội ác của Bắc Kinh.

...Cộng sản Việt Nam phải nhờ tin tặc Trung Quốc tấn công các trang nhà BauxiteVN, Đối Thoại, Việt Tân...

Trung Quốc hiện là một cường quốc kinh tế, nhưng phong cách ứng xử chưa đạt tới tầm văn minh của một quốc gia tiên tiến. Những người lãnh đạo Bắc Kinh luôn luôn lo sợ sự sụp đổ vì những khát vọng tự do dân chủ của người dân. Họ không chỉ trấn áp bằng bạo lực mà còn khống chế những trao đổi riêng tư giữa những con người với nhau. Nhưng dù có tìm cách khống chế hay kiểm soát đến đâu, qua những hành xử vừa rồi của công ty Google cho thấy là nhân loại không thể nào quay mặt hoàn toàn đối với những hành động tội ác của Bắc Kinh. Việc Hoa Kỳ và Đức đang áp lực Bắc Kinh phải ngưng kế hoạch kiểm soát mạng Internet, cũng như không hỗ trợ tin tặc tấn công các trang nhà là bước khởi đầu của phong trào vận động tự do Internet đang lan tỏa trên toàn thế giới.

Sự kiện Cộng sản Việt Nam phải nhờ tin tặc Trung Quốc tấn công các trang nhà BauxiteVN, Đối Thoại, Việt Tân cho chúng ta thêm một dữ kiện là Cộng sản Việt Nam không đủ khả năng khống chế mạng Internet mà phải nhờ đến Bắc Kinh. Nói cách khác, Cộng sản Việt Nam đã không chỉ nhượng đất, nhượng biển cho Trung Quốc để qua đó bảo hộ cho chế độ duy trì quyền lực, mà còn nhờ cả công an mạng và tin tặc của Trung Quốc để giúp tấn công vào lực lương dân chủ Việt Nam. Nhìn như vậy chúng ta mới thấy là trong trận thế đấu tranh hiện nay, lực lượng dân chủ không chỉ đang đối đầu với tập đoàn tay sai Hà Nội mà còn cả những thế lực độc tài và phi nhân tại Bắc Kinh.

Tóm lại, sự kiện công ty Google đã dám vứt bỏ một thương vụ lên đến cả tỷ Mỹ Kim, chấm dứt cơ hội mở rộng thị trường và làm ăn với Trung Quốc để phản đối các hành động tội ác của tin tặc Trung Quốc vào đầu năm 2010, là một hành động can đảm và sẽ có tác dụng lớn lên nhiều công ty khác trong thời gian tới. Các lực lượng dân tộc, dân chủ tại Việt Nam, Trung Quốc và trên toàn thế giới đã có những người bạn kỹ thuật có lương tâm, biết chối bỏ lợi nhuận để bênh vực chính nghĩa.

Trung Điền
Ngày 20/1/2010

tang nhung anh hung' yeu nuoc'




*****
¨*****
Tổ Quốc lâm nguy, biết ai còn tỉnh Thức?
Bán nước ươn hèn, mấy người kẻ tín Trung?
Thử thách gian truân, quyết một lòng kiên Định
Tiếp bước cha anh vững chí khí oai Hùng.

Anh dũng đấu tranh nào xá chi tù tội?
Nhân nghĩa rạng ngời còn ngại chốn nguy nan?
Nghiên bút thay gươm quyết xua tan cường bạo
Hải đảo giang sơn chung một khúc khải hoàn.

Xin cúi đầu kính phục và biết ơn các bạn, những Anh Hùng!

----....---TP

Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

NHỮNG TÌNH KHÚC CHIẾN TRƯỜNG MỘT THỜI TUỔI LÍNH

Cuộc chiến VN kéo dài gần ba mươi năm (1945-1975) nay xem như đã kết thúc nhưng đâu đó dường như vẫn còn những tiếng rên nghẹn ấm ức của những người lính già Miền Nam thua trận còn sống sót sau một cuộc đổi đời. 

Tất cả như một màn kịch có nhân vật, thời gian và địa điểm, được đạo diễn cho mở màn và kết thúc sân khấu một cách tài tình. Có điều màn kịch được các diễn viên hay nói đúng hơn đó là những người lính trận mà hầu hết đang ở cái tuổi ‘ xuân thì đầy mộng mơ hoa bướm ‘ ghi lại qua những ‘ Tình Khúc ‘ được viết từ mặt trận đang còn nghi ngút khói, bên xác của bạn lẫn thù, đã làm cho những người xem sửng sốt tới rơi lệ vì không mấy ai tin là sự thật.

‘ băng đạn cuối chìm rơi khi qua sông

người lính mệt nhoài nằm ngủ

đầu dựa góc đa

hàng bình vôi trắng răng cười cợt

thép súng khô dầu bụi nước hoen

có phải hòa bình vừa nở một bông hoa

nở giữa tình yêu và tiếng hát .. ' ' '

(Thi Vũ tháng 1/1973 - thơ tình của người lính)

Họ là lính nên ai cũng viết rất chân thật về tâm trạng của mình qua sự lo âu, thương xót, phẩn nộ, bi ai và chán đời trong lúc đang đối mặt với tử thần từng phút từng giây vì tình hình bất ổn tại hậu phương và cảnh chiến tranh loạn lạc hầu như khắp bốn vùng chiến thuật mà người lính trận nào cũng phải đăt chân tới. 

Tất cả đã trở thành những sự kiện có tính chất lịch sử qua những tiếng khóc thực dù không dám khóc to trước mặt bạn bè đồng đội. Mà dù có khóc to thì cũng chẳng để làm gì vì ai biểu chúng ta sinh ra làm trai hùng nước Việt ?

‘em mắt nghìn thu xanh cỏ biếc

ta lên rừng thắm ngủ chiêm bao

vòng tay thần thánh xa biền biệt

ta gặp nhau mà vẫn nhớ nhau


em nhớ ta hay ta nhớ em ?

từng đêm lặn lội giữa bưng biền

ta qua Hậu Nghĩa ngày mưa xám

róc vỏ thân chàm ta viết tên

 

năm tuổi chiến trường xuôi vạn lý

núi sông biết mặt đứa phong trần

yêu em ta bổng thành thi sĩ

thơ lính hào hoa vỗ súng ngâm.. ' ' '

( Chiêm Bao, Thiếu Khanh)

Ðó là cái đỉnh cao của thơ văn do lính viết qua suốt cuộc chiến từ 1960-1975. Cho dù nay phần lớn những tác giả đã không còn nhưng kỷ niệm ngày xưa vẫn cứ ngổn ngang trong tâm trí mọi người, một phần bởi tiếng thơ đầy nước mắt tuy rất cởi mở và ấm áp tình người. Ðó cũng là lý do xuân tết xưa nay luôn được thi nhân ưu ái trong thi ca nhưng với lính thì ngày nào cũng như mọi ngày, vất vã cơ cực tới cái mức không còn ai khổ hơn. Cho nên với họ lấy gì vui để mà xuân hay Tết như người lính Vũ Hoàng qua bài thơ ‘ Mưa Xuân Ngoài Biên Khu ‘ viết tặng Lâm Hảo Dũng :

‘hãy uống cạn cho lòng vơi nổi nhớ

rượu chất đầy : nón sắt bình đông

người lấy rượu đốt men xuân càng nồng

ta say khướt để quên đời dưới đó

dẫu là xuân hay hạ đông gì cũng thế

bởi quanh năm ta với rượu : đôi bạn già

(tiển thằng bạn vừa mất ta nốc đầy cốc rượu

mừng kẻ nhập đàn ta lại cụng ly ).. ' ' (Vũ Hoàng)'

 

‘bó gối trong căn hầm tránh đạn

chia nhau một cốc cà phê đen

hít dăm ba điếu quân tiếp vụ

ấy tết cô đơn của lính quèn

rừng vẫn viễn miên buồn ủ rũ

gục đầu tắm đạn pháo thương đau

chim rừng cũng bỏ đàn về núi

để mặc chinh nhân vạn cổ sầu .. ' ' '

(Xuân chiến địa - Phong Nhân Hoài)

Thân phận và hiện hữu là hai mộng ước mà người lính trận nào cũng canh cánh bên lòng. Vì vậy nó đã chắp cánh thành thơ đậu trên đầu súng, đầy ắp trong chiếc ba lô và chan chứa khắp mặt đất. Nhờ vậy mà người lính mới phần nào phôi pha cái ranh giới tử sinh trước mắt. 

Nổi nhớ của người lính khác hẳn với những tình cảm thừa mứa nơi chốn hậu phương vì ở đây con người có nhiều thời gian để mà yêu hờn ghét giận như Thanh Tâm Tuyền đã viết ‘ ôm em trong tay mà nhớ em những ngày sắp tới ‘ hay cùng lắm thì ‘ vắt mẫu thuốc cuối cùng xuống dòng sông mà lòng phơi trên kè đá ‘.

Ngược lại người lính Trần Văn Sơn thì tự mình kể chuyện trong một đêm kích ở Dốc Ðồn Ðền làm cho những người một thời trong cuộc, đọc tới thấy thật là gần gũi thân thương và hối tiếc vì nó đã không còn :

‘Ðêm nằm nghe vượn hú

ba lô, súng gối đầu

mắt mở trừng không ngủ

rừng tiếp rừng âm u

gió lòn qua kẽ lá

cuốn tròn trong ba lô

rét rừng cơn mệt lã

đồi tiếp đồi bao la

hay :

‘dẫu nước mắt mọi người có vỗ về hy vọng

ta vẫn cười khan nhìn bạn bè say

có phải không em dù mây vẫn cứ bay

và mai mốt ta có nằm yên trong lòng đất

em hãy giữ trong lòng những điều thành thật

ta đã cho em và chưa vội mang theo

giữa đời ta không phân biệt bạn thù

chuyện sinh tử là chuyện từng giây phút ‘

(Khi xa Bình Tuy)

Phần lớn những bài thơ của lính là loại thơ ‘ Tự Sự ‘ được viết như những ‘ tình khúc chiến trường ‘ vì tự nó có đủ tầm vóc của môn thi ca chứa đựng các phần ngôn ngữ, nhạc điệu, cảm xúc và sự gợi cãm. Sự đồng điệu ngẫu hứng giữa thơ lính và những nhạc khúc được Nhật Trường Trần Thiện Thanh, Dũng Chinh Nguyễn văn Chính.. sáng tạo trước tháng 4-1975, phải chăng đó là tâm cảnh của đời lính, nên ai cũng đều có sự suy nghĩ giống nhau cho dù xa cách muôn trùng. 

Nhưng yếu tố tạo nên sự đồng cảm đó , trước hết cũng là do tình yêu quê hương của mọi người. Có yêu nước thương dân mọi người mới hy sinh đời mình để chấp nhận tử sinh thua thiệt. 

Chân thành trong câu chuyện kể đã làm rung cảm một cách sâu sắc tới người đọc, nhất là những em gái hậu phương, vì yêu lính bằng lời, nên đã cất giữ những hình bóng cũ, nhờ vậy mà nó đã trở thành bất tử tới ngày nay, cho dù anh có hiên ngang hay đã trở thành tàn phế :

‘Rừng thưa dạt gió Hạ Lào

đêm nằm phục kích nhìn sao, nhớ nhà

tháng tư thương nụ hoa cà

hồn quê gởi ngọn mây xa cuối trời

(viết ở căn cứ Tiên Sa)

Phất phơ áo lụa trên cầu

nắng nghiêng cổ tháp ngã màu thời gian

gió xao sóng nước mênh mang

thương em, nhớ mẹ ngập tràn nhánh sông

(chiều qua sông)

Ba mươi tuổi bóng tôi về hối hả

đàn em nhìn như người lạ quây quanh

chân khập khểnh đứng trên bờ đất lở

tuổi ngày xuân theo lá rụng tan tành.. ' ' '

( Trần Vạn Giả , Tình cảnh người về)

Bạch Cư Dị là một trong những nhà thơ cổ Trung Hoa được nổi tiếng khi ông viết ‘ Tỳ Bà Hành ‘ kể lại số phận hẳm hiu của người ca kỷ về chiều trên bến Tầm Dương. Trong xã hội Miền Nam VN thời chinh chiến, số phận của người lính cũng thương đau chất chứa hằng hằng, cho dù là người đã chết hay bị thương tật tàn phế như Phế Binh Trần Quang Thiếu đã ghi lại trong bài thơ ‘ Buổi nhớ núi ‘ :

‘mới hôm nào dừng chân ven núi

bè có bè có đứa còn vui

anh có anh, chúng ta đời lính

còn lúc này tay nắm môi cười

đêm nằm ngủ cay hơi khói đạn

chân co tìm dấu mất chân xưa

ta bỏ quên bên ngoài biên trận

tặng cho rừng ướt lá thêm mưa

Buổi đến rừng cây cao nhớ núi

gió nhớ đời ta nhớ anh em

giờ một chân, tật nguyền đau dại

mưa móc người, ơn núi nghĩa sông

Ðời ai mà không có bạn nhưng đậm đà thắm thiết hơn vẫn là tình lính sống chết có nhau, chính cái thâm giao huynh đệ chi binh đó , đã làm bén lửa trong hồn những con người mà ai cũng tưởng là chai đá nhưng thật sự có ai sưót mướt trữ tình bằng họ ?

Chợt nhớ xuân nào trên chiến địa,

Tao mày hiu hắt đón xuân chơi

Một thằng lính bộ đời như bỏ

Một đứa nhảy dù cũng tả tơi..

Bốn câu thơ của người lính Phong Nhân Hoài viết cho bạn năm nào, đã làm cho người lính gia tha hương càng thêm trơ trọi, lạc lõng giữa tối ba mươi lạnh lẽo nơi chốn quê người.. Trong quán khách bên đường, ta một mình sóng đôi với ngọn đèn hiu hắt, qua đêm lại một năm buồn. 

Rượu chưa nhắp mà môi dã muốn cay sè, ngoài trời con chim kỹ niệm vẫn như thiết tha giục giã dù khói lửa đã ngưng trên chiến địa, bạn bè cũng không còn quan hà cạn chén ly bôi , sau những tiếng tỳ bà nhặt khoan nức nỡ. Tan tác, chia xa,giờ đây chúng ta đang lang thang như mây chiều, sau những năm tháng đã giốc ngược đời mình cho quê hương.

‘Tội nghiệp đời trai chưa thỏa chí

sa trường dung ruổi đã phơi thây

đoàn quân hùng liệt nay về đất

hồn vẫn quanh co giẩm lối gầy

Chiều chiều đứng ngóng ngàn mây nổi

mà khóc quê hương khuất bến bờ

đêm hát vang lừng nơi chiến địa

mộng hoàng hôn khép giữa hư vô .. ' ' '

Thời gian trôi đi tưởng có thể làm vơi phần nào nổi đau của thân phận nhưng ai có thể làm ngơ khi được đọc qua những lời thơ viết của Trần Dzạ Lữ, của Tô Thùy Yên, của Trần Ðức Uyển.. những người lính được sống sót sau chiến trận, đã gởi vào gió đất những tiếng thầm thì, cố níu lại thời gian để mình được sóng với đồng đội vừa gục ngã :

‘giặc đánh lớn, mùa mưa đã tới

mùa mưa như một trận mưa liền

châu thổ mang mang trời sát nước

hồn chừng hiu hắt nổi không tên

tiếp tế khó, đôi lần phải lục

trên người bạn gục đạn mười viên

di tản khó, sâu giòi lúc nhúc

trong vết thương người bạn nín rên

người chết mấy ngày chưa lấy xác

thây sình, mặt nát lạch mương tanh .. ' ' '

( qua sông )

‘bốn năm thằng lơ láo

áo quần rách tả tơi

ăn cơm bên xác người

tay bốc tay cầm súng


lòng nhớ mẹ phương tây

ý thương em chạy giặc

xóm làng sầu khôn khuây

 

ăn xong múc nước ruộng

uống đại cho qua ngày

quê nhà em có biết

chinh chiến thân lưu đày

 

ăn được là điều may

có khi hai ba ngày

không ăn chẳng có uống

ta nằm với cỏ cây.. ' ' '

(Trần Dzạ Lữ - Bữa cơm ngoài chiến trường)

‘Tự hỏi về đâu, đâu chả được ?

hãy tìm bên suối ngủ đêm nay

gối đầu lên đá nhìn trăng sáng

rừng núi sương mù ướt chẳng hay.. ' ' '

(Trần Ðức Uyển - Buổi chiều ngồi trên đá)

Cuộc chiến đã khuất dần trong quá khứ hơn một phần tư thế kỷ nhưng dư âm của nó vẫn còn phảng phất khắp nơi nơi, in đậm trên từng khuông mặt héo gầy của những chàng trai Việt một thời ngang dọc, đã bỏ lại chiến trường một phần cơ thể của mẹ ban cho. Nhưng xương máu của chúng ta tới nay cũng vẫn là những đóng góp cao quý trong công cuộc ngăn chống giặc thù bảo vệ quê hương Miền Namsuốt hai mươi năm chinh chiến.

‘Trên non năm bảy thằng tuổi trẻ

buổi chiều thu uống rượu không cười

ôi người tuổi trẻ sầu trong mắt

đêm trong rừng mộng gởi quê cxa

quê xa ta có em và mẹ

nhớ ao bèo xanh bông tím thiết tha

nhớ người con gái bên hàng xóm

chiều thả thuyền vớt mộng nở hoa.'

(Vũ Hửu Ðinh viết cho Trần Dạ Lữ).

Trên đường mênh mang đi tìm đồng đội cũ khắp miền yêu thương trong ký ức, qua hàng ngàn bài thơ được viết từ chiến trường lửa đạn, nơi chòi canh đồn vắng, trong giao thông hào hay nơi quán lẽ bên đường những lúc người lính tạm dừng chân.

Ðời lính gian lao cực khổ nên đâu sá gì chuyện đổi thay của trời đất. Nhưng thật tình mà nói mỗi khi tới mùa mưa làm nhớ không chịu được, dù là mưa bụi lất phất từng hạt nhẹ hay những cơn mưa đầm đìa nước mắt rơi lộp độp trên nón sắt hay những tấm poncho. Bởi vì mỗi mùa mưa là những mùa kỷ niệm buồn vui của tuổi học trò. 

Thời tao loạn, mấy đứa con trai tới tuổi lớn đã không còn được cắp sách đến trường, đã xa rồi một cuộc tình thương nhớ. Năm 1966, từ chiến trường Bùi Khiết đã viết gửi về em những niềm thương nhớ :

‘Vào đêm em ngủ chưa em ?

Trong mơ có gặp ưu phiền nhiều không ?

Ðèn xanh thành phố xa trông

Hoang vu anh đứng mà lòng chiêm bao

Mưa rừng tiếng lá xôn xao

Tay ôm súng lạnh buồn sao là buồn .. ' ' '

(Thơ Bui Khiết viết trong Ðêm mưa hành quân 1966)

Buồn quá đời lính thú đã kéo chúng ta ra khỏi cuộc gối chăn, tất cả những con đường ngắn dài của tuổi thơ đã trở thành những nẻo đường trong trí nhớ nên chỉ còn biết vui với rừng sâu mưa núi qua cuộc rượu những lúc dừng chân bên quốc lộ đêm nhớ ngày mong :

‘rượu pha xá xị đầy nón sắt

dăm thằng chuyền nhau uống vòng vòng

đuổi bắt nhau như ngày với tháng

như khoanh tròn tựa một số không ‘

(Linh thú - 1973)

Ðà Lạt mù sương với những đồi thông và muôn ngàn cỏ hoa nỏn nưởng khoe hương sắc, Ban Mê Thuộc, PleiKu, Kon Tum cát bụi mịt mù, những địa danh đến và đi của người lính biên trấn Quân Khu II một thời oanh liệt, những chiến sĩ Lôi Hổ, Biệt Ðộng Quân, Nhảy Dù, Sư Ðoàn 22 và 23 Bộ Binh một thời vẩy vùng ngang dọc, đã được người lính Vũ Hửu Ðịnh ghi lại qua nhiều tình khúc rất nồng nàn. Tiếc thay Anh đã qua đời quá sớm vào năm 1980 khi mới có 34 tuổi (1980-1946) :

‘phố núi cao phố núi đầy sương

phố núi cây xanh trời thấp thật buồn

anh khách lạ đi lên đi xuống

may mà có em đời còn dễ thương

 

em Pleiku má đỏ môi hồng

ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông

nên mắt em ướt và tóc em ướt

da em mềm như mây chiều trông

 

xin cám ơn thành phố có em

xin cám ơn một mái tóc mềm

mai xa lắc trên đường biên giới

còn một chut1 gì để nhớ để quên.. ' ' '

(còn một chút gì để nhớ)

 

cũng có khi nào anh trở lại

phố xưa đường cũ mùa mưa bay

mưa như gió ướt nên lòng lạnh

gió thổi sầu sương đậu tóc bay

phố không đèn điện con đường lặng

những ánh đèn cây sáng chập chờn

anh gặp em ngồi đang rẽ tóc

mái tóc dài xanh những ngón tay

và anh yêu lấy sầu chẳng nói

mình anh ở lại quán mù mù

tưởng bao năm trước ta là bạn

chỉ nhìn nhau mà cảm được nhau.'

(Cũng có khi nào)

Thật là cảm động biết bao những người lính sau cuộc chiến may mắn được sống sót, ngồi hồi tưởng lại những đêm say cùng bạn trong ‘ Quán Cô Hồn ‘ với bửa tiệc nơi quán xếp bằng xị rượu nồng, miếng khô nai cứng ngắc nhai trong miệng mà ta cứ tưởng như đang nhai cả cuộc đời lận đận đắng cay của kiếp lính, cho nên uống vào như ta uống cả niềm đau sầu cháy long đong. 

Buồn quá đổi lại càng buồn thêm khi chạnh nhìn cô quán trẻ vừa mới làm quả phụ khi cuộc tình chưa quá một mùa đông. Sau đó bạn ra đi và đã gảy cánh tại Kon Tum năm 1974, được Tiếp Sĩ Trường một phi công ở Phi Ðoàn 218 ghi lại qua bài thơ ‘ Nữa Mảnh Phi Bào ‘ khóc bạn cố Trung Uý Nguyễn Văn Phú :

‘ .. cởi mảnh phi bào anh để lại

trao về quê mẹ một trời xuân

mai đây nếu có ai thương tiếc

xin đốt cho người một nén hương

 

ngày xưa anh đứng bên song cửa

nhìn áng mây trời ngó cánh bay

giờ đây mây trắng anh xây mộng

lại biến vành tan buổi xum vầy.. ' ' '

(nửa mãnh phi bào)       

Hình như mùa xuân đã đến bên thềm gió trong mông mênh cùng tận, như những năm nao, tôi lại âm thầm lâm râm cầu nguyện cho gia đình, bạn bè, đồng đội, đồng bào.. được may mắn an bình trong buổi hổn mang dâu bể..

‘mai về nẻo ấy chiều sương khói

ta biết tìm đâu bước bạn hiền

vượt thác Mé Kông qua cầu khỉ

Paské héo hắt bóng trăng đơn

 

mai về quê mẹ qua biên giới

thăm lại Trường Sơn thuở kiếm cung

rừng núi vẫn xanh màu khát vọng

chỉ ta hờn tủi kiếp tha hương

(thì thôi hãy khóc để quên đời ố MG).

Có ai còn nhớ lối xưa để tìm về mà có tim chăng nữa thì cũng chỉ thấy những thành mộ chí hoang vu, cỏ lau xưa hiu quạnh, khiến cho những người lính già cứ ngẩn ngơ hóa bướm dù bàn tay vẫn ấp trên những trang báo ngày nào. Ngoài đêm bây giờ hình như tiếng ngựa vẫn còn lao xao hí hoài những hồi thúc giục, đời vẫn mỡ ra trước mắt như đang gọi hồn người lính đi vào cõi mộng lung muôn trùng.

Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di

Ðầu Giêng 2010

MƯỜNG GIANG

Ngoại trưởng Mỹ cổ võ cho Tự Do Internet trên thế giới

Trong một bài diễn văn về chính sách, Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ Hillary Clinton hôm thứ Năm nói rằng Hoa Kỳ ủng hộ một mạng lưới thông tin toàn cầu không bị kiểm duyệt, trong đó tất cả mọi người đều được bảo đảm “quyền được kết nối”với internet. 

Bà Clinton cảnh giác rằng tự do internet đang bị đe dọa bởi các chính quyền tìm cách dựng lên những rào cản điện tử để ngăn chận Mạng lưới Thông tin Toàn cầu. Bà đặc biệt chỉ trích Trung Quốc, Iran và nhiều quốc gia khác, trong đó có Việt Nam, đã hạn chế quyền tự do của người dân được phát biểu ý kiến trên Internet. Từ Bộ Ngoại Giao Mỹ ở thủ đô Washington, Thông tín viên David Gollust gửi về bài tường trình sau đây.


US Secretary of State Hillary Clinton gives a policy speech at the Newseum in Washington, DC, 21 Jan 2010
Ngoại trưởng Clinton liệt kê Trung Quốc, Tunisia, Uzbekistan, Ai Cập, Bắc Triều Tiên và Việt Nam... là những nước nơi mà luồng thông tin trên internet bị cản trở
Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ Hillary Clinton đã dùng bài diễn văn đọc tại Viện bảo tàng truyền thông (Newseum), nơi có trưng bày một phần Bức Tường Bá Linh cũ, để cảnh giác về những cố gắng của một số chính quyền trên thế giới, dựng lên điều mà bà gọi là những “bức tường vô hình” để ngăn chận người dân tiếp cận một số thông tin trên mạng internet. 

Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ phát biểu: “Họ đã loại bỏ một số từ, tên và cụm từ ra khỏi các công cụ dò tìm thông tin trên internet. Họ đã vi phạm quyền riêng tư của các công dân được tham gia phát biểu chính kiến một cách ôn hòa. Những hành động đó đi ngược lại với Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, theo đó tất cả mọi người đều có quyền tìm, nhận và chia sẻ thông tin và ý kiến bằng bất cứ phương tiện truyền thông nào, bất chấp các biên giới.”

Ngoại trưởng Clinton nói thêm rằng với sự leo thang của các động thái hạn chế internet, một “bức màn sắt chặn thông tin” đang bao trùm một phần của thế giới.

Những lời phát biểu của Bộ Trưởng Clinton được đưa ra giữa lúc đang xảy ra vụ tranh cãi xoay quanh những cáo buộc của công ty Google có trụ sở tại Hoa Kỳ, rằng chính quyền Bắc Kinh kiểm duyệt công cụ dò tìm thông tin Google tại Trung Quốc, đồng thời tấn công email của các nhà hoạt động tích cực bênh vực nhân quyền người Trung Quốc đang sử dụng email của Google.

Ngoại trưởng Clinton liệt kê Trung Quốc, cùng với Tunisia, Uzbekistan, Ai Cập, Bắc Triều Tiên và Việt Nam vv... là những quốc gia nơi mà luồng thông tin trên internet bị ngăn trở.

Bà nói Hoa Kỳ trông đợi Trung Quốc thực hiện một cuộc điều tra cặn kẽ và minh bạch về những hành động xâm nhập đã đưa công ty Google đến chỗ phải đe dọa đình chỉ các hoạt động tại Trung Quốc. 

Bà Clinton nói: “Internet đã là một nguồn đưa đến những bước tiến vượt bậc tại Trung Quốc. Điều rất đáng mừng là có rất nhiều người tại Trung Quốc đang sử dụng internet. Tuy nhiên các nước hạn chế quyền tự do tiếp cận thông tin, hay vi phạm các quyền căn bản của giới sử dụng internet, có nguy cơ tự cô lập, tự tách ra khỏi đà tiến bộ của thế kỷ 21. Hoa Kỳ và Trung Quốc có quan điểm khác nhau về vấn đề này. Chúng tôi dự định sẽ giải quyết những khác biệt ấy một cách thẳng thắn và nhất quán.”

Bà Hillary Clinton nói cũng giống như các chế độ độc tài trong quá khứ ngăn cản các hoạt động của thành phần bất đồng chính kiến, chẳng hạn như xuất bản sách báo và tài liệu chui, các chính quyền ngày nay cũng đang tấn công những người có tư duy độc lập, không cho họ sử dụng các công cụ internet.

Bộ Trưởng Ngoại Giao Mỹ nói các chính quyền hoặc cá nhân tham gia các cuộc tấn công trên không gian ảo, sẽ phải đối mặt với các hậu quả, và phải bị quốc tế lên án. 

Bà Hillary Clinton đặc biệt chỉ trích các hành động kiểm duyệt internet tại Trung Quốc, Iran, Tunisia, Uzbekistan, Ai Cập và Việt Nam. 

Bà nói: “Các quốc gia như Việt Nam và Trung Quốc đã sử dụng những chiến thuật tương tự để hạn chế các thông tin có liên quan tới tôn giáo. Cũng giống như không nên sử dụng các công nghệ mới để trừng phạt những phát biểu chính kiến ôn hòa, các công nghệ này cũng không nên được sử dụng để đàn áp hoặc bịt miệng các thiểu số tôn giáo”. 

From left to right : Tran Huynh Duy Thuc, Nguyen Tien Trung, Le Thang Long and Le Cong Dinh listen to the verdict at a court in Ho Chi Minh City, Vietnam, 20 Jan 2010
Hoa Kỳ lên án việc Việt Nam kết tội và bỏ tù 4 nhân vật bất đồng chính kiến 
Bà Clinton kêu gọi giới lãnh đạo Việt Nam hãy đối thoại với các blogger và thảo luận công khai với những người bất đồng, thay vì bỏ tù họ. Ngoại trưởng Clinton nói rằng Hoa Kỳ lên án việc Việt Nam kết tội và bỏ tù 4 nhà hoạt động chính trị về tội lật đổ chính phủ. Một trong bốn nhân vật này, ông Trần Huỳnh Duy Thức, một doanh nhân về Internet, đã chịu bản án nặng nhất, là 16 năm tù.

Ngoại trưởng Mỹ nói rằng nếu nhà chức trách Việt Nam không đồng ý với lập trường của một blogger hoặc một trang web, thì họ nên đáp ứng bằng cách đưa lên internet lập luận của chính mình.

Bà Clinton còn chỉ trích Việt Nam là sách nhiễu Phật tử, các nữ tu và các công dân khác.

Bà ghi nhận Việt Nam đã đạt những tiến bộ kinh tế đáng kể trong những năm qua, nâng cao mức sống của người dân, và do đó, chính quyền không nên sợ những phê bình nhận xét của quần chúng.

Ngoại trưởng Clinton cũng nhắc lại những sự kiện diễn ra tại Iran hồi năm ngoái, lúc xảy ra các cuộc biểu tình rầm rộ để phản đối kết quả cuộc bầu cử Tổng Thống hồi tháng 6. Bà nói rằng những hình ảnh ghi lại bằng điện thoại cầm tay quay cảnh một phụ nữ Iran bị giết chết là một lời “buộc tội bằng công nghệ kỹ thuật số” về sự tàn bạo của chính quyền Teheran.

Bà Clinton nói tiếp: “Chúng ta đã theo dõi những tường thuật của nhiều người Iran sống ở nước ngoài tải lên mạng những lời chỉ trích giới lãnh đạo nước họ, thế rồi thân nhân của họ ở Iran bị chính quyền Iran nhắm tấn công để trả đũa. Nhưng bất kể một chiến dịch trấn áp tinh thần khắc nghiệt của chính quyền Iran, những công dân trở thành ký giả can trường tại Iran vẫn tiếp tục sử dụng công nghệ để tường thuật cho thế giới và đồng bào của họ về những gì đang diễn ra ở trong nước”. 

Ngoại trưởng Clinton nói những người Iran lên tiếng bênh vực quyền làm người của họ là nguồn cảm hứng của cả thế giới, và lòng can đảm của họ đang định nghĩa lại cách thức công nghệ được sử dụng để nói lên sự thật, và phơi bày những sự bất công.

Ngoại trưởng Mỹ nói chính phủ của Tổng Thống Obama kêu gọi các công ty internet của Hoa Kỳ hãy đưa ra một lập trường dựa trên nguyên tắc đạo đức, chống lại các nỗ lực kiểm duyệt ở các nước khác. Ngoại trưởng Clinton cũng cho biết Washington đang tái khởi động một lực lượng liên ngành là Toán đặc nhiệm về Tự do Internet toàn cầu.

VOA News

-TAM^'THE" BAI' VIET^* NAM CONG^* HOA'-




FRIEND TUI NHIEU PHAN DONG WUA

gocbien's Contacts

View as:Headshots   Compact   Table
biennho221
B
trongbienbui
Biên
mltbt
bong
susu5171
BOSU
phiendasau
bờM®
banggia
C
dangvuchan
Chan
msscarlett
CôGàBông quậy chipchip
babyangel0111
Cún 
doctortrung
doctor
danmanhnuocgiau
Dân Mạnh Nước Giàu
fightforvietnam
FIGHT FOR VIETNAM'
domdom910
Firefly
nguoithathoc1959
FREEDOM FOR  VIETNAMESE
giowindinfo
Gió Wind * - -* Gió Wind
chicklizzie
Gà dọn chuồng òi
sunnyhand
Gà vàng
hoilatraloi
hoilatraloi
suthatvatrithuc
Hoàng 
hcthuan
Huynh Cong Thuan
trongsang
L
lamphong72
Lam
mylinhng
Mylinh
nguoibuongio
Người Buôn Gió
nhanam
Nhã Nam
paultranvu
Paul
toixauholanguoivn
Pham
yetkieu
phan
phudong1
Phù
stone1812
STONE
tramh
T
ntananh
Tan
talawas2
TAO?
meodeghetne
ThanhHuong
tienhuy
TiếnHuy
tunthai
Tung
quanviahe
Tám Xị
vietnamsaigon
VIETNAM
vietnamdanchu
VietNamDanChu


Cầm Quyền Du Đảng Hay Du Đảng Cầm Quyền?

 

Cầm Quyền Du Đảng

Hay

Du Đảng Cầm Quyền?

. Đinh Tấn Lực

 

Nhà cầm quyền CSVN hiện chỉ cầm búa cầm liềm theo kiểu cầm chừng: Chủ nghĩa bây giờ là cầm khoán bẻ măng. Chính sách là cầm cố đất nước. Định hướng là cầm cái/cầm con mọi nguồn viện trợ. Quan chức thì cầm cốc mua vui. Khẩu hiệu đạo đức là cầm lòng. Kẻ thù là sĩ phu cầm bút. Đối nội là cầm tù phản biện. Đối ngoại là cầm dao đằng lưỡi. Tư tưởng là uốn gối cầm bô. Kinh tế là khấu đầu cầm bị. Văn hóa nhắm mắt cầm loa. Thông tin bịt mồm cầm kéo. Tuyên giáo nhắc tuồng cầm canh. Công thương khum lưng cầm khách. Công an khóa xích cầm chân. Tư pháp cầm đèn chạy án. Báo đài khép nép cầm ca. Giáo dục huơ roi cầm tiền. Y tế miên man cầm giá. Hành chánh xum xoe cầm dù. Dân phòng lăm le cầm súng. Tại chức nhi nhô cầm bằng. Cấp ủy loay hoay cầm đũa. Đảng viên tí toáy cầm nhầm. Chất xám tất bật cầm máu. Mặt Trận đắm đuối cầm chầu. Phong bì thoải mái cầm cương. Đầu tư tuột dốc cầm chắc. Quốc Hội không dám cầm còi. Tham nhũng ung dung cầm lái. Đất nước lệt bệt cầm cờ…   

Sứ mệnh lịch sử bây giờ là cầm cự: Lãnh đạo níu ghế cầm đô. Nhân dân lũ lượt cầm đồ. Công nhân hút gió cầm cữ. Nông dân chạy gạo cầm hơi. Ngư dân cầm mạng chuộc tàu. Tiểu thương cầm vợ đợ con. Trí thức rán cầm nước mắt. Trung ương vẫn ngỡ cầm đầu. Trên dưới tranh quyền cầm trịch. Cả giuộc lắm phen cầm cập. Nhìn giặc đoạt ải/chiếm đất/cướp đảo mà chẳng dám cầm quân. Thấy dân đòi đất/đòi nhà/đòi chỗ tu hành thì giả dạng du côn cầm gạch/cầm đá/cầm cây/cầm gậy…

Một nhà cầm quyền như Rứa đáng gọi là gì? Nghe chừng phảng phất đâu đây thoảng chút hoang mang: cầm độc hay cầm thú?

 

- Toàn Đảng Chống Toàn Dân -

 

Câu trả lời cho câu hỏi nêu trên hoàn toàn thuộc về nhân dân. Dù chưa rõ và chắc, qua một cuộc trưng cầu dân ý vẫn biết là khó sớm có, song chẳng ai là chưa đoán ra được, căn cứ vào những sự kiện đã từng xảy ra đó đây, từ Thái Hà tới Tam Tòa, Bát Nhã, và mới vừa lặp lại, cả trên đồi Đồng Chiêm, cả trên mạng BauxiteVN, lẫn trên bục chánh thẩm khắp nước.

Cứ Google Image các từ khóa đó là lập tức hình ảnh máu me nhầy nhụa hiển thị đến không kịp bấm chuột sang trang.

Du đảng là gì, nếu không phải là tổ chức cho dân phòng/xã hội đen lấy cớ dẹp xe máy dựng trước nhà để gây ẩu đả có thương tích; là chỉnh sửa hình ảnh của thủ phạm từ nhiều năm trước để vu oan/bắt bớ nạn nhân?

Du đảng là gì, nếu không phải là tổ chức thuê bao xã hội đen trà trộn vào đám đông giáo dân/phật tử đang cầu nguyện để phá rối/lăng mạ; là chiếm đất giáo đường làm công viên; là giật sập nhà nguyện/đập phá chùa chiền/huy động hàng ngàn công an cùng chó nghiệp vụ giật sập thánh giá lúc 2 giờ sáng…?

Du đảng là gì, nếu không phải là là chỉa dàn loa phường từ bốn hướng vào nhà thờ ra rả chửi rủa Chánh xứ họ đạo; là ủi đất/đắp mô/lấp ngõ để giáo dân không qua lại được; là hành hung/đả thương cả người thu hình các thương binh bị đánh và chụp ảnh các mô đất điển hình của chính sách gây ùn tắc giao thông/ngăn sông cấm chợ?

Du đảng là gì, nếu không phải là “tổ chức chu đáo, bỏ nhiều công sức và tiền bạc” thuê bao tin tặc (cả tin tặc “lạ”) để xâm nhập/khống chế/truy sát các trang mạng phản biện; là ăn cắp mật khẩu để chiếm đoạt các trương mục email và mạo danh tung thư lũng đoạn?

Du đảng là gì, nếu không phải là tổ chức nghe lén điện thoại/đọc lén điện thư; là xông vào nhà dân lục soát, chộp ổ cứng vi tính về khám; là gọi dân lên đồn không được, mới trưng ra trát tòa; là buộc dân phải thành khẩn khai báo “tội yêu nước” vì đã vạch trần các âm mưu phá hoại đất nước và bán nước cầu vinh?

Du đảng là gì, nếu không phải là bao vây/cô lập tòa án bằng trùng lớp nhiều thứ lực lượng cơ động/giao thông/PCCC/bảo vệ/dân phòng; là tổ chức thay đổi chiếu khán của ủy viên Hội đồng Thẩm phán Quốc tế, ngăn cản các đoàn ngoại giao, ngăn cản luật sư của Hiệp hội Luật gia Quốc tế (IBA- mà nạn nhân là một thành viên), ngăn cản phóng viên của các tờ báo quốc tế, và chận đường nhân dân đến theo dõi/dự thính phiên tòa áp án người phản biện; là huy động thuê bao hàng xóm nạn nhân vào lấp kín phòng xử trong lúc thân nhân/bằng hữu của nạn nhân phải đứng ngoài mưa; là phá nhiễu âm thanh các đoạn phát biểu của nạn nhân trước vành móng ngựa; là cấm phóng viên chụp ảnh/thu âm làm phóng sự phiên xử; là tịch thu cả điện thoại di động của những người bước vào phòng xử; là cấm tiệt báo chí tường thuật/trích đăng/bình luận phần đối thoại/tranh luận trước tòa của các nạn nhân? là chỉ cần 15 phút nghị án cho một tội danh có thể lên mức tử hình; thậm chí, là bắt giữ/hạch sách/thẩm vấn người dân ngồi uống càphê ở quán nước trước tòa?...

 

- Cùng Tắc Biến, Biến Tắc Tị -

 

Các thắc mắc hợp hiến hay vi hiến, pháp quyền hay bạo quyền… đều không còn là vấn đề, một khi đảng và nhà nước đã mất hết/mất trọn/mất ráo mọi quyền lực chính thống của một chính quyền. Đến mức phải chọn lấy các hành xử ti tiện nhất là hình sự hóa mọi lời lẽ phản biện và sử dụng/giả danh du đảng để phân định Đúng/Sai.

Liên Xô và các chế độ Đông Âu cũ đều từng trải và từng thuộc vào bậc thầy của các cách hành xử đê tiện đẫm máu và nước mắt đó trước khi kết thúc.

Các cuộc cách mạng màu (thời hậu chiến tranh lạnh) cũng có chung điểm khởi từ sự chối từ lẫn ý muốn chấm dứt cung cách cai trị du đãng hèn hạ và đê tiện của các chế độ độc tài bản địa: “Hết thời rồi” tại Serbia năm 2000. “Hoa hồng” tại Georgia năm 2003. “Màu cam” tại Ukraina năm 2004. “Uất kim hương” tại Kirzistan năm 2005. “Màu xanh” tại Lebanon năm 2006…

Hiện tượng “Hết Thời Rồi” đang rần rật tự diễn biến trong lòng chế độ Việt Nam.

Cũng không còn là vấn đề ở đây nữa, về mọi hoang mang cầm quyền hay cầm thú.

Vấn đề là thời điểm của một cuộc cách mạng trắng (áo trắng và khăn tang trắng). Biết đâu đó cũng là dịp đánh đấu hoành tráng của đại lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long?

 

21/01/2010

Blogger Đinh Tấn Lực